Côn Luân Ma Chủ

Chương 1811: Tìm kiếm bản nguyên, đại hội Cổ Tôn

Tư Không Đàm giật nảy mình, nhưng sau đó hắn lập tức nói: “Sở đại nhân nói quá lời rồi, có thể làm việc cho Sở đại nhân là vinh hạnh cho thuộc hạ.”

Sở Hưu vung tay nói: “Con người ta thưởng phạt phân minh, ngươi làm việc cho ta, nếu ta không cho lợi lộc, lâu ngày thì còn ai chịu làm việc cho ta?

Tư Không Đàm, chuyện lần này ngươi làm không tệ, coi như qua cửa, cho nên ta không thưởng cho ngươi. Nhưng nếu ngươi làm xong chuyện tiếp theo, ta có thể cho ngươi những thứ vượt xa chuyện ngươi bám lấy đám Cổ Tôn kia.”

Sở Hưu vung tay ném một hộp báu ra nói: “Xem thử đi.”

Tư Không Đàm nghi ngờ mở hộp báu, nhưng ngay sau đó bị đồ vật trong đó làm lóa mắt.

Binh khí, đan dược, công pháp, tài liệu, nhiều không kể xiết, đặc biệt là công pháp. Tư Không Đàm chỉ xem qua một lượt, một số công pháp trong đó thậm chí đã thất truyền ở Đại La Thiên!

“Đại nhân... ngài làm vậy là?”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Những thứ này là để ngươi phát triển Thần Cơ Môn.

Năng lực của ngươi không tệ nhưng khổ nỗi căn cơ của Thần Cơ Môn còn kém, muốn phát triển tiếp quá khó khăn, những thứ này coi như thưởng trước cho ngươi.

Sau khi Thần Cơ Môn phát triển lớn mạnh, nhiệm vụ của ngươi chỉ có một, đó là giám sát bất cứ động tĩnh gì ở Nam Vực, thậm chí là ở Bắc Vực và Tây Vực.

Ngoài ra là, giúp ta tìm một vật.”

Tư Không Đàm vội vàng nói: “Đại nhân xin cứ nói, bất luận là cái gì, thuộc hạ muôn chết không chối từ, chắc chắn sẽ tìm ra cho đại nhân!”

"Bản nguyên!"

Tư Không Đàm sững sờ: "Cái gì?"

Vẻ ngây ngốc của hắn không phải ngụy trang mà là thật sự không biết bản nguyên là cái gì.

Thật ra phản ứng của hắn cũng trong dự liệu của Sở Hưu, với cảnh giới của Tư Không Đàm, hắn thật sự không biết tới bản nguyên.

Trước mắt trong ngũ giới, ngoài Trường Sinh Thiên vô cùng thần bí, chắc là còn tám luồng bản nguyên còn tồn tại trên thế gian.

Trong số bản nguyên ma đạo, Sở Hưu nắm giữ bản nguyên ma đạo của Hạ Phàm Thiên, Độc Cô Duy Ngã nắm giữ bản nguyên ma đạo của Hoàng Tuyền Thiên và Đại La Thiên. Còn bản nguyên ma đạo của Thượng Phàm Thiên không rõ tung tích, không biết có phải đã tiêu tán trong đại kiếp nạn thượng cổ hay là bị người khác mang tới Đại La Thiên.

Còn trong số bản nguyên cực dương, Sở Hưu nắm giữ bản nguyên cực dương của Hạ Phàm Thiên, bản nguyên cực dương của Đại La Thiên và Thượng Phàm Thiên không rõ tung tích. Còn Hoàng Tuyền Thiên, Sở Hưu suy đoán có lẽ nơi đó không có bản nguyên cực dương, cho dù có chắc cũng bị Độc Cô Duy Ngã lấy mất.

Cho nên hiện tại Sở Hưu đang nắm giữ bản nguyên âm dương, Độc Cô Duy Ngã nắm giữ ít nhất hai bản nguyên Ma đạo, tính sơ qua thì coi như thế lực ngang nhau.

Nhưng thứ này có càng nhiều càng tốt, cho nên lúc ở hạ giới, Sở Hưu đã căn dặn tất cả mọi người trong Côn Luân Ma Giáo cộng thêm Phong Mãn Lâu dò xét manh mối liên quan tới bản nguyên.

Còn bên phía Đại La Thiên, Sở Hưu lại chọn Tư Không Đàm ra mặt thăm dò.

Đương nhiên y chỉ thử nghiệm, không hy vọng Tư Không Đàm có thể tìm ra bản nguyên.

Bản nguyên vốn không phải thứ có thể gióng trống khua chiêng điều tra, cho nên Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Sự tồn tại của bản nguyên, ngươi có thể hiểu là một chí bảo được thiên địa tự nhiên sinh thành, có âm có dương nhưng không cách nào phục chế.

Bản thể của nó rất không bắt mắt, có thể là một luồng ma khí hay một luồng sáng kim, nhưng lại ẩn chứa lực lượng cực mạnh.

Hiện tại trong Đại La Thiên, chắc chỉ có những cường giả đỉnh phong biết tới sự tồn tại của bản nguyên.

Cho nên ngươi không cần gióng trống khua chiêng điều tra, chỉ cần tìm kiếm theo đặc điểm và manh mối này là được.

Chuyện này có thể làm từ từ, không cần gấp gáp nóng vội.”

Tư Không Đàm ghi nhớ những đặc điểm này vào đáy lòng, vội vàng nói: “Vâng, thuộc hạ xin ghi nhớ.”

Đúng lúc này, Mai Khinh Liên đối thủ đi tới, đưa cho Sở Hưu một tấm thiệp mời: “Có người đưa ngươi, nhờ Hoàng Thiên Các chuyển hộ.”

“Thư mời đại hội Cổ Tôn? Nguyên Thần Tôn?”

Trên thiệp mời chỉ có mấy chữ như vậy, thư mời đại hộ Cổ Tôn, bên dưới ký tên là Nguyên Thần Tôn.

Nhưng những chữ cái đó đều bao hàm lực lượng cường đại, nhu dùng quy tắc thiên địa viết ra, hết sức kỳ dị, căn bản không cách nào mô phỏng.

“Đại hội Cổ Tôn là cái gì? Nguyên Thần Tôn là ai?” Sở Hưu lẩm bẩm câu này.

Tư Không Đàm vô thức đáp: “Đại hội Cổ Tôn là...”

Nhưng vừa nói ra lời, Tư Không Đàm đã cảm thấy không đúng.

Chẳng phải Sở Hưu tự xưng là truyền nhân của Cổ Tôn à? Vì sao y không biết tới đại hội Cổ Tôn? Vì sao không biết cả Nguyên Thần Tôn?

Trước đó sau khi từ Đại La Thần Cung trở về, Tư Không Đàm e ngại Sở Hưu nên cũng điều tra cẩn thận một phen.

Khi đó hắn đã cảm thấy hành động của Sở Hưu không giống cách làm của một vị truyền nhân của Cổ Tôn.

Ngang nhiên phát triển thế lực, không hề hứng thú với chuyện ẩn cư tu luyện, ngược lại lôi kéo khắp nơi trên giang hồ.

Hơn nữa, tuy y tự xưng là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng xưa nay không ai biết rốt cuộc y thuộc chi phái nào, thậm chí vị Cổ Tôn sau lưng y chỉ được nghi là ra tay một lần, ngăn cản Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành, nhưng lần đó cũng không ai thấy mặt hắn.

Liên tưởng tới chuyện Sở Hưu không biết kiến thức thông thường của Cổ Tôn, Tư Không Đàm không khỏi có một suy đoán lớn mật, một suy đoán khiến hắn sợ hãi.

Tư Không Đàm vô thức ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Sở Hưu đang nhìn mình, ánh mắt lấp lóe thần sắc khó hiểu.

“Ngươi đoán ra rồi?”

Tư Không Đàm run lên lẩy bẩy, vội vàng lắc đầu nói: “Thuộc hạ ngu dốt! Thuộc hạ không biết gì hết!”

Sở Hưu tùy ý khoát tay: “Yên tâm, nếu ngươi đã coi như người của ta, có một số việc đã biết còn tốt hơn hồ đồ, ít nhất ngươi có thể biết mình đang làm việc cho ai.

Bây giờ nói đi, cái đại hội Cổ Tôn bỏ đi này là gì? Còn có Nguyên Thần Tôn là ai?”

Tư Không Đàm thận trọng nói: “Mấy tin này cũng là ta nghe Vũ Văn Phục nói. Các Cổ Tôn bình thường luôn ẩn cư, rất ít khi liên hệ, nhưng mỗi chi phái đều có mối quan hệ riêng, cũng có giao lưu với nhau.

Bọn họ thoát ly khỏi tông môn giang hồ, tự thành lập một hệ thống riêng, còn đại hội cổ tôn là nơi tất cả các Cổ Tôn liên hệ với nhau.

Thời điểm cử hành đại hội Cổ Tôn không thống nhất, có lẽ là mười mấy năm, cũng có thể là mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm. Tóm lại mỗi lần tổ chức đại hội Cổ Tôn đều là thời điểm xảy ra đại sự, mọi người ngoài bàn bạc công việc, cũng có thể tiến hành trao đổi với nhau.

Còn Nguyên Thần Tôn, hiện nay vị này không nổi tiếng lắm, nhưng hắn là một Cổ Tôn chí cường Võ Tiên cửu trọng thiên, cũng là người kín tiếng nhất trong số Cổ Tôn, đã vài trăm năm chưa từng bước chân vào giang hồ, lần duy nhất lộ diện là trong đại hội Cổ Tôn.

Đại hội Cổ Tôn luôn có người đứng ra tổ chức, Nguyên Thần Tôn đức cao vọng trọng, hơn nữa xưa nay chưa từng có tranh chấp với ai, cho nên mấy trăm năm qua hắn luôn là người tổ chức.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu hỏi: “Vậy địa điểm tổ chức đại hội Cổ Tôn là ở đâu?>”

“Đỉnh cao của Đông Hải, Thần Tiên Đảo!”

Sở Hưu phất tay, bảo Tư Không Đàm thối lui, Tư Không Đàm như được đại xá lập tức rời khỏi.

Mai Khinh Liên ở bên cạnh cau mày nói: “Phiền toái rồi, ngươi có tham gia đại hội này không? Nếu ngươi không đi sẽ khiến người khác nghi ngờ đấy.”

Sở Hưu nói: “Đương nhiên là đi rồi, trong Đại La Thiên, các đại phá đỉnh phong là một phe, đám Cổ Tôn này cũng là một phe, chỉ khi đạt tới cảnh giới Võ Tiên mới có tư cách bước vào các phe phái này, quyết định toàn bộ hướng đi của Đại La Thiên.

Ta không hòa mình vào thì mãi mãi chỉ là người ngoài, đi đâu để tìm hiểu nhiều tin tức như vậy?’

“Nhưng nếu ngươi tham gia, ngươi định phái ai đi? Ngụy lão à? Tuy Ngụy lão cũng là Võ Tiên nhưng bây giờ thực lực của Ngụy lão còn không mạnh bằng ngươi.”

Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Vì sao lại phải để Ngụy lão đi? Đừng quên thiệp mời là phát cho Cổ Tôn, ta đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, trở thành Cổ Tôn thế hệ tiếp theo, ‘sư phụ’ lão nhân gia thoái vị về hưu, như vậy không được à?”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên mới phản ứng lại. Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y đã không cần mạo danh truyền nhân của Cổ Tôn mà đã có thể trở thành Cổ Tôn chân chính.

Bạn cần đăng nhập để bình luận