Côn Luân Ma Chủ

Chương 1459: Rồng và khỉ 2

Khi tới trước sơn môn, lập tức có người ra nghênh tiếp, đó là một nam tử thanh niên hơn ba mươi tuổi, tướng mạo có thể coi là anh tuấn, tuy cũng có thực lực cảnh giới Chân Đan nhưng khí tức có vẻ bất ổn, hiển nhiên mới đột phá chưa lâu, không bằng Lâm Phượng Vũ.

Nam tử thanh niên kia thấy Lâm Phượng Vũ trở về, gương mặt vui mừng thấy rõ: Rốt cuộc sư muội cũng trở về rồi, muội có biết không, ta và sư phụ đang lo muốn chết đây. Thời gian vừa qua muội đã đi đâu?”

Vừa nói nam tử kia vừa định nắm lấy tay Lâm Phượng Vũ nhưng lại bị Lâm Phượng Vũ nhẹ nhàng né tránh.

“Nói ra thì dài dòng lắm, đợi vào trong rồi nói từ từ.”

Lâm Phượng Vũ quay sang phía Sở Hưu nói: “Tiền bối, đây là sư huynh của ta, Triệu Lương Ngọc.”

Sở Hưu khẽ gật đầu, Cửu Phượng Kiếm Tông này đúng là thú vị, thực lực của sư huynh còn không bằng sư muội.

Triệu Lương Ngọc thấy sư muội của mình lại thân cận với một nam nhân xa lạ như vậy, thái độ còn khiêm cung như vậy, hắn cau mày hỏi: “Sư muội, hắn là ai? Vì sao muội lại dẫn một người lai lịch bất minh tới Cửu Phượng Kiếm Tông ta?”

Lâm Phượng Vũ vội vàng nói: “Sư huynh đừng nói lung tung, lần này ta bị người khác đuổi giết, chính vị Sở tiền bối này đã cứu ta, phụ thân của ta đang ở đâu?”

“Đang ở trong điện.”

Triệu Lương Ngọc không nói gì thêm nhưng ánh mắt nhìn sang phải Sở Hưu vẫn mang chút địch ý.

Dọc đường hai người đi vào đại điện của Cửu Phượng Kiếm Tông, Sở Hưu đột nhiên truyền âm cho Lâm Phượng Vũ nói: “Sư huynh của ngươi có địch ý với ta.”

Lâm Phượng Vũ lập tức giật mình, cô vội vàng giải thích: “Tiền bối không cần để ý, sư huynh của ta vốn là người tốt, chẳng qua hơi đa nghi chút thôi, hắn không cố ý đâu.”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không phải hắn đa nghi mà là vì ngươi nên mới đa nghi.

Ta có thể nhìn ra, lòng ái mộ của hắn đối với ngươi, thậm chí còn có ý muốn chiếm hữu cực mạnh.

Cho nên khi thấy ta ở bên cạnh ngươi, đương nhiên sẽ có địch ý.

Hơn nữa trong tính cách của hắn còn ẩn giấu một chút tự ti.

Ngươi là sư muội, hắn là sư huynh, kết quả tu vi của hắn lại không bằng ngươi. Chuyện này càng khiến hắn lo lắng sẽ có người đoạt ngươi đi.

Cho nên một khi thấy có bất cứ người khác phái nào xuất hiện trước mặt ngươi, biểu hiện của hắn chẳng khác nào con khỉ bị xâm nhập vào lãnh địa, giương nanh múa vuốt, muốn dọa lui đối phương.”

Sau khi Sở Hưu nói xong một tràng, sau lưng Lâm Phượng Vũ đã đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ vừa chạm mắt, y đã đoán được tới tám chín phần mười tâm tư của Triệu Lương Ngọc.

Sở Hưu suy đoán cũng không sai, Triệu Lương Ngọc là đại đệ tử của Lâm Nhai Tử, vẫn luôn được hắn bồi dưỡng như người nối nghiệp.

Sau này Lâm Phượng Vũ ra đời, Lâm Nhai Tử cũng có lòng tác hợp hai người, để đệ tử biến thành con rể, tiếp quản Cửu Phượng Kiếm Tông.

Nhưng ai ngờ sau này biểu hiện của Lâm Phượng Vũ còn xuất sắc hơn hẳn Triệu Nguyên Phong, chuyện này khiến Triệu Lương Ngọc cảm thấy áp lực rất lớn.

Hơn nữa tính cách Lâm Phượng Vũ vốn phóng khoáng hướng ngoại, tuy cô rất cảm kích vị sư huynh chăm sóc chu đáo cho mình từ nhỏ, nhưng chỉ là tình cảnh sư huynh muội, không có chút tình yêu nam nữ nào. Chuyện này càng khiến Triệu Lương Ngọc đối xử với cô chu đáo hơn, nhưng cũng khiến Lâm Phượng Vũ không thích ứng được.

“Sở tiền bối, ngài đã nhìn ra sư huynh của ta chỉ vô tình, ngài sẽ không chấp nhặt với sư huynh chứ?” Lâm Phượng Vũ thận trọng hỏi Sở Hưu.

Cô vẫn chưa quên cảnh lúc trước, Sở Hưu búng tay một cái là khiến năm võ giả cảnh giới Chân Đan nổ tung thành làn sương máu.

Trong lòng cô, vị Sở tiền bối này đúng là hung ác tới mức ‘không còn nhân tính’.

Sở Hưu mỉm cười xán lạn với Lâm Phượng Vũ nói: “Rồng sẽ không để ý tới khỉ nhe răng trợn mắt uy hiếp, nhưng nếu con khỉ nhảy nhót quá phiền toái, có lẽ sẽ bị rồng giơ chân đạp chết. Ngươi đoán thử xem?”

Khoảnh khắc này, Lâm Phượng Vũ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bay thẳng vào đáy lòng.

Sở Hưu hù dọa Lâm Phượng Vũ tại đây không phải cố ý ức hiếp cô bé nhà người ta mà chỉ là cảnh cáo.

Giả heo ăn thịt hổ, khiêm nhượng, lên mặt dạy đời, từ đầu Sở Hưu đã không định dùng những cách này, không những không có hiệu quả mà còn kéo theo phiền toái.

Cho nên từ đầu, Sở Hưu đã đặt bản thân mình ở vai vế bề trên.

Y tới đây không phải để chơi đồ hàng với đám trẻ con này, mau mau chóng chóng tìm ra manh mối liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, đồng thời tìm kiếm phương pháp trở về, đây mới là điều quan trọng.

Trong đại điện của Cửu Phượng Kiếm Tông, một người trung niên tướng mạo đường hoàng thấy Lâm Phượng Vũ đi tới, hắn lập tức đứng dậy, giọng điệu oán trách nói: “Con gái, thời gian qua con lại đi đâu vậy? Con có biết vi phụ lo tới phát điên rồi không, thiếu chút nữa đã lệnh cho Cửu Phượng Kiếm Tông chia ra khắp Phương Lâm Quận tìm con.”

Người trung niên này chính là tông chủ Cửu Phượng Kiếm Tông hiện tại, Lâm Nhai Tử. Bề ngoài của hắn cũng không tệ, chắc lúc còn trẻ cũng là mỹ nam tử.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu xấu hắn đã chẳng sinh được con gái có tướng mạo như Lâm Phượng Vũ.

Giọng nói của Lâm Phượng Vũ mang theo ý hận: “Là đám thế lực Trường Hà Phái liên thủ định giết con.

Bọn chúng bố trí người ép con vào trong rừng rậm không người ở Đế La Sơn Mạch, ý đồ giết con diệt khẩu, tất cả là vì Thiên Tuyệt Kiếm Điển.

Dù sao từ trước tới giờ con luôn ngăn cản phụ thân giao Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho bọn chúng.”

Gương mặt Lâm Nhai Tử lập tức lộ vẻ tức giận, quát khẽ lên: “Đúng là khinh người quá đáng!”

Thân là người chấp chưởng Cửu Phượng Kiếm Tông, tính cách của Lâm Nhai Tử lại không mấy cứng rắn.

Nhưng cho dù tính cách của hắn có mềm yếu đến đâu đi nữa cũng không thể chấp nhận chuyện người khác định giết con gái yêu quý của hắn.

Lâm Phượng Vũ chỉ vào Sở Hưu nói: “Vốn dĩ lần này con đã dữ nhiều lành ít, nhưng may mắn gặp vị Sở tiền bối này xuất thủ, giết những kẻ đó cứu con.”

Lâm Nhai Tử nghe vậy vội vàng thi lễ với Sở Hưu nói: “Đa tạ vị tiểu huynh đệ này.

Lần này tiểu huynh đệ cứu được tính mạng của con gái ta, chắc chắn tại hạ sẽ báo đáp!”

Lúc này Triệu Lương Ngọc ở bên cạnh lại nói một câu không lạnh không nóng: “Không khéo hắn cố tình cấu kết với mấy môn phái kia lừa muội thì sao? Không phải ta đa nghi nhưng trong Đế La Sơn Mạch ở Phương Lâm Quận, ngoài cây ra thì làm gì có cái gì. Người bình thường có ai tới nơi đó?”

Lâm Phượng Vũ nghĩ tới ví von của Sở Hưu lúc vừa rồi về rồng và khỉ, cô nàng vội vàng quát khẽ: “Sư huynh! Đừng nói lung tung!

Khi Sở tiên bối cứu muội đã giết tới năm võ giả cảnh giới Chân Đan, có ai ngu ngốc tới mức hy sinh tận năm võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ để xếp một kẻ nội gian vào?”

Cho dù là ở hạ giới hay ở Đại La Thiên, cảnh giới Chân Đan cũng không phải kẻ yếu, ít nhất cũng là lực lượng nòng cốt của một tông môn.

Nghe Lâm Phượng Vũ nói vậy, Lâm Nhai Tử mới chú ý quan sát thực lực của Sở Hưu.

Kết quả vừa quan sát, hắn lại giật nảy mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận