Côn Luân Ma Chủ

Chương 1866: Thua không nổi 1

Lăng Tiêu Vô Cực Ấn chưa chắc đã không bằng Thông Thiên Kiếm, nhưng Phương Ứng Long lại không bằng La Sơn.

Cho dù Phương Ứng Long liều cả tính mạng cũng vậy, không cách nào xoay chuyển tình thế.

Thông Thiên Kiếm lại trở về tay La Sơn, nguyên thần quy vị, nhưng sắc mặt La Sơn lập tức trở nên cực kỳ già nua.

Tuy trước đó La Sơn đã rất già, nhưng lúc này La Sơn như đã tiêu hao tất cả sinh mệnh, nếp nhăn trên mặt như che khuất cả hai mắt, đôi mắt đục ngầu, toàn thân tỏa ra khí tức mục nát.

La Sơn đứng dậy, nhưng đột nhiên run rẩy hai cái, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

Bên cạnh có võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông định đỡ hắn nhưng La Sơn lắc đầu nói: “Không sao, mau chóng giải quyết Lăng Tiêu Tông đi.”

Lúc này bên phía Lăng Tiêu Tông thấy Phương Ứng Long bỏ mình, tất cả mọi người đã chìm vào tuyệt vọng.

Nhưng sau khi tuyệt vọng, một số người lại trực tiếp nổi điên, ví dụ như Lệnh Hồ Tiên Sơn.

Lệnh Hồ Tiên Sơn vốn là người tương đối lạnh lùng, cũng rất ít nói, nhưng Phương Ứng Long là sư huynh của hắn, từ nhỏ đã cực kỳ chiếu cố hắn.

Lúc này chứng kiến Phương Ứng Long chiến tử, nghĩ tới tương lai của Lăng Tiêu Tông, Lệnh Hồ Tiên Sơn trực tiếp thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần, khí thế bộc phát tới cực hạn, không ngờ lại lao thẳng ra ngoài trận pháp định liều mạng với đối phương. Tần Bách Nguyên muốn chặn đường nhưng cũng không ngăn nổi.

Nhưng đáng tiếc, chênh lệch của hai bên quá lớn.

Thịnh Cửu Uyên và Mộ Bạch Sương, hai vị Võ Tiên thất trọng thiên xuất thủ, song kiếm hợp bích, chỉ vài chiêu đã giết chết Lệnh Hồ Tiên Sơn.

Thấy hai đại Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông bỏ mạng, lão tông chủ thế hệ trước Tần Bách Nguyên cũng sa vào điên cuồng.

“Thiên Hạ Kiếm Tông! Các ngươi muốn diệt Lăng Tiêu Tông ta, hôm nay ta sẽ đồng quy vu tận với các ngươi.

Kẻ năm trăm năm trước đang bị phong ấn trong Lăng Tiêu Tông, hôm nay ta sẽ thả hắn ra, cùng lắm thì mọi người cùng chết!”

La Sơn ho khan một tiếng nói: “Được rồi, đừng hư trương thanh thế nữa. Tuy ta không tham gia trận chiến năm trăm năm nhưng ta cũng biết một số nội tình.

Tuy cuối cùng toàn bộ Đại La Thiên quyết định do Lăng Tiêu Tông ngươi giam giữ cường giả kia, nhưng trên thực tế Lăng Tiêu Tông các ngươi chỉ là người cung cấp một bí cảnh mà thôi.

Người thật sự ra tay phong ấn là chín vị Võ Tiên đỉnh phong cửu trọng thiên đồng loạt ra tay bố trí, Lăng Tiêu Tông các ngươi vốn không thể mở được.

Yên tâm, ta cũng từng nghe nói về sự khủng khiếp của vị đó, sau khi hủy diệt Lăng Tiêu Tông các ngươi, Thiên Hạ Kiếm Tông sẽ tiếp nhận thay, trông coi kỹ lưỡng.”

Khoảnh khắc này, Tần Bách Nguyên đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí mê man.

Phương Ứng Long đã chết, Lệnh Hồ Tiên Sơn cũng đã chết, lá bài tẩy cuối cùng Lăng Tiêu Vô Cực Ấn cũng nát, Lăng Tiêu Tông bọn họ còn lấy được cái gì để ngăn cản Thiên Hạ Kiếm Tông?

Ngay lúc La Sơn chuẩn bị hạ lệnh cho Thiên Hạ Kiếm Tông tấn công bất kể sinh tử, một âm thanh từ xa vọng lại.

“Chuyện của Đông Vực nên do Đông Vực tự mình giải quyết, còn chưa tới phiên Thiên Hạ Kiếm Tông nhà ngươi trông coi vị kia.”

Nghe âm thanh này, ánh mắt Tần Bách Nguyên không thể tin nổi, các võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông như La Sơn cũng không thể tin nổi.

Phía xa, rất nhiều đệ tử Côn Luân Ma Giáo chen chúc nhau lao tới, trực tiếp gia nhập chiến trường. Võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông vốn đã tiêu hao không ít lực lượng không cách nào chống cự, từ từ lùi lại phía sau.

Ánh mắt Mộ Bạch Sương lóe lên vẻ giận dữ: “Rốt cuộc Diệp Duy Không đang làm cái gì? Hắn đường đường là võ giả bát trọng thiên, sao lại không giải quyết được Sở Hưu? Còn Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ nữa, thực lực của hai người bọn họ cộng lại hoàn toàn có thể so với thất trọng thiên, sao bọn họ lại thua được? Bọn họ...”

Còn chưa kịp dứt lời thì Mộ Bạch Sương đã thấy Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai sau lưng Sở Hưu, hắn đột nhiên biến sắc, đồng thời đưa mắt nhìn sang Thịnh Cửu Uyên.

Hai người đó đứng sau lưng Sở Hưu mang ý nghĩa ra sao, đã không cần nhiều lời

Nhưng hai vị Cổ Tôn này là do Thịnh Cửu Uyên kéo tới, bây giờ bọn họ lại làm phản đứng về phía Sở Hưu, chẳng lẽ Thịnh Cửu Uyên không định nói gì?

Lúc này sắc mặt Thịnh Cửu Uyên cũng trở nên cực kỳ âm trầm, hắn chỉ vào Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai, tức giận nói: “Hai người các ngươi làm vậy là sao? Không để ý tới mối thù giết đồ đệ nữa à? Sao lại phản bội chúng ta mà làm chó săn cho tên Sở Hưu kia?”

Trước đó trong trận chiến ở Hoàng Thiên Các, hai người Hứa Thiên Nhai đã hiểu rõ tình hình của mình.

Dù sao cũng phản bội rồi, gia nhập phe Sở Hưu rồi, vậy còn gì để do dự?

Phương Bạch Độ không hề xấu hổ, lạnh nhạt nói: “Thịnh Cửu Uyên, lúc trước chúng ta không muốn ra tay, là ai nhất quyết ép chúng ta phải ra tay?

Ngươi đã nói rồi, đại thế đại tranh đã tới, cho dù là Cổ Tôn cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình, nhất định phải chọn phe.

Sở giáo chủ hùng tài vĩ lược, tiềm lực vô hạn, tương lai chắc chắn sẽ lên tới đỉnh phong. Chúng ta chọn đứng về phía Sở giáo chủ là chim khôn biết chọn cây mà đậu, có gì sai nào?”

Thấy Phương Bạch Độ ngang nhiên nói vậy, Thịnh Cửu Uyên tức tới mức không biết nên nói gì cho phải.

Lúc này Sở Hưu đã đi tới bên cạnh Tần Bách Nguyên, thần sắc áy náy thở dài nói: “Lão tông chủ, Sở Hưu tới muộn rồi!”

Tần Bách Nguyên hốc mắt đỏ bừng, vị lão tông chủ Lăng Tiêu Tông run rẩy đáp: “Không muộn! Chỉ cần Sở giáo chủ tới cứu viện Lăng Tiêu Tông ta, đã không phải là muộn!

Tông chủ đã chết, Lệnh Hồ Tiên Sơn cũng đã chết.

Lão già ta vốn đã chuẩn bị để đồng quy vu tận với bọn họ, không ngờ mình vẫn có cơ hội sống sót, sao lại là muộn?

Hôm nay lão già ta chỉ cầu Sở giáo chủ một việc, hủy diệt Thiên Hạ Kiếm Tông. Từ nay trở đi, Lăng Tiêu Tông ta nguyện làm tùng tùy cho Côn Luân Ma Giáo!”

Sở Hưu vỗ vai Tần Bách Nguyên nói: “Lão tông chủ nói nặng quá rồi, lần này là đám người Nam Vực kia nhắm vào Đông Vực ta, đương nhiên mọi người phải liên thủ đối địch. Sao Sở Hưu ta lại là loại tiểu nhân vô sỉ nhân lúc cháy nhà mà hôi của cho được?”

Dứt lời, Sở Hưu đứng ra nói với La Sơn: “la tông chủ, chư vị thấy ta, có phải thất vọng lắm không?”

La Sơn lắc đầu nói: “Không thất vọng, ta chỉ thấy khó hiểu.

Ta có thể thấy được, Diệp Duy Không đã lên tới Võ Tiên bát trọng thiên, theo lý mà nói hắn không thể thất bại được.

Còn có Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai.

Chi phái Cổ Tôn coi trọng nhất là truyền thừa, mối thù giết đồ đệ không đội trời chung, rốt cuộc ngươi làm thế nào mà khiến bọn họ phản bội?

Không nghĩ ra nổi, lão phu thật sự không nghĩ ra nổi.”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, lão tông chủ, trận chiến lần này Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi thua rồi, Nam Vực các ngươi cũng thua rồi.”

La Sơn nhìn thoáng qua đôi tay đã đầy nếp nhăn của mình, e là không thể cầm Thông Thiên Kiếm được nữa.

Hắn cười khẽ một tiếng nói: “Thua? Trả giá lớn như vậy, sao Thiên Hạ Kiếm Tông ta lại có thể thua dễ dàng thế được?

Không thua nổi, trận chiến lần này Thiên Hạ Kiếm Tông ta không thua nổi.

Chư vị, đối thủ lại thêm một Côn Luân Ma Giáo, các ngươi còn cầm kiếm được không?

Lão phu không cầm được rồi, tương lai của Thiên Hạ Kiếm Tông phải giao vào tay các người.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận