Côn Luân Ma Chủ

Chương 1845: Huyết tế đại điển 1

Tô Cáp Na muốn mượn ngày đại điển này để đả kích uy danh của một thế lực mới xây dựng như Côn Luân Ma Giáo, nhưng lại không biết Sở Hưu cũng đang có suy nghĩ như vậy.

Côn Luân Ma Giáo mới thành lập, dù sao cũng phải cho mọi người một chút lòng tin mới được.

Thực lực của Sở Hưu thì đủ mạnh, chiến tích hủy diệt Vishnu Điện cũng rất mạnh mẽ. Thứ duy nhất còn thiếu là cơ hội ra tay trước mặt mọi người.

Dù sao trăm nghe không bằng một thấy.

Tô Cáp Na gọi một võ giả trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ đi tới, trầm giọng nói: “Tát Đa, trận chiến đầu tiên là của ngươi. Sở giáo chủ, phái một võ giả cảnh giới Chân Đan xuất chiến.”

Tuy Phạm Giáo không được chứng kiến thực lực của Sở Hưu, nhưng đối phương có thể giết chết Âm Đà La, bản thân đã chứng minh rất nhiều chuyện.

Cho nên lần này Phạm Giáo phái Tô Cáp Na tới gây chuyện với Sở Hưu, hắn không định trực tiếp ra tay với Sở Hưu mà xuất thủ với thuộc hạ của y.

Bọn họ không tin thực lực của Sở Hưu mạnh mẽ thì những người dưới trướng y cũng mạnh mẽ như vậy!

Sở Hưu đưa mắt nhìn Chử Vô Kỵ: “Chọn một ai có thực lực cao trong số võ giả cảnh giới Chân Đan.”

Đến vị trí của Sở Hưu, thật ra y không hiểu nhiều về các thuộc hạ cảnh giới Chân Đan.

Còn Chử Vô Kỵ luôn quản lý Đại La Thiên và hạ giới, hắn hiểu nhiều hơn Sở Hưu.

Nhưng Chử Vô Kỵ lại gãi đầu, hỏi Đường Nha: “Dưới trướng ngươi có ai ra mặt được không?”

Tuy Chử Vô Kỵ hiểu các võ giả thuộc hạ hơn Sở Hưu nhiều, nhưng còn chưa hiểu đến mức biết rõ thực lực từng người.

Ngược lại vị đường chủ Côn Luân Ma Giáo thường xuyên chém giết trên tuyến đầu như Đường Nha lại hiểu rõ hơn.

Nhưng không đợi Đường Nha lên tiếng, có người đã nói: “Giáo chủ, trận chiến này cứ để ta, chắc chắn ta sẽ không thua!”

Không ngờ người đột nhiên lên tiếng chính là võ giả thủ vệ lúc trước, lúc này quanh người hắn đằng đằng sát khí, tức giận như núi lửa sắp phun trào.

Hôm nay là đại điển khai tông lập phái của Thánh Giáo bọn họ, là ngày lành tháng tốt, hắn được phái tới canh gác là đại biểu cho thể diện của Côn Luân Ma Giáo.

Kết quả trước đó Giang gia gây sự, hắn không xử lý tốt, tuy cuối cùng được Đường Nha giải quyết, nhưng hắn vẫn cảm thấy mất mặt.

Còn vừa rồi Phạm Giáo làm lơ hắn xông thẳng vào, chuyện này khiến hắn càng tức giận, cho nên lúc này mới bỏ qua quy củ, chủ động nghênh chiến.

Sở Hưu nhìn về phía Đường Nha, thấy Đường Nha khẽ gật đầu một cái, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vậy thì được, trận chiến này giao cho ngươi, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của Côn Luân Ma Giáo ta...”

Thấy giáo chủ đồng ý, võ giả kia kích động cướp lời: “Giáo chủ yên tâm, ta hiểu quy củ, ngày đại hỉ không tiện thấy máu, ta sẽ chú ý.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Sai, sao lại không thể thấy máu? Có người chủ động tới cửa tế cờ, đương nhiên là càng nhiều máu càng tốt!”

Tô Cáp Na cười lạnh một tiếng, Sở Hưu này đúng là ngông cuồng không giới hạn, không ngờ lại phái một đệ tử gác cửa tới giao chiến với đệ tử Phạm Giáo của hắn.

Chẳng lẽ y tưởng bên mình sẽ phái đệ tử bình thường ra trận?

Võ giả cảnh giới Chân Đan của Phạm Giáo đi ra, gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười khinh thường: ”Tát Đa, đệ tử của cung chủ Thiên Thần Cung trực thuộc Brahma Điện Phạm Giáo. Mau báo tên tuổi của ngươi đi, số võ giả cùng cấp chết trong tay ta không tới một trăm cũng phải tám mươi, nhưng không ai là hạng vô danh cả.”

Thiên Thần Cung là một trong những thần cung mạnh nhất của Brahma Điện, thậm chí tám phần mười số điện chủ Brahma Điện là xuất thân từ Thiên Thần Cung.

Đối phương là đệ tử chân truyền của cung chủ Thiên Thần Cung, chắc chắn là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ của Phạm Giáo.

Đệ tử thủ vệ kia lạnh lùng nói: “Đệ tử Huyết Nha Đường trực thuộc Côn Luân Ma Giáo, Lý Tiềm, theo giáo chủ trải qua hơn mười trận chiến, từ Tiên Thiên tới cảnh giới Chân Đan, số đầu lâu của võ giả cùng cấp hơn ngàn.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Tiềm đều có vẻ quái dị, chắc là đệ tử Côn Luân Ma Giáo này đang khoác loác rồi?

Giết chết võ giả cùng cấp, và giết được bao nhiêu người là hai chuyện khác nhau.

Ngươi dùng cảnh giới Chân Đan giết Tiên Thiên, đó là đồ sát chứ không phải giao thủ.

Cho nên giết chết hơn ngàn võ giả cùng cấp tức là trải qua hơn ngàn trận ác chiến. Cảnh giới Tiên Thiên thì giết Tiên Thiên, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất thì giết Thiên Nhân Hợp Nhất, cảnh giới Chân Đan thì giết Chân Đan.

Ác chiến với người cùng cấp độ như vậy mà vẫn không chết vừa là cường đại vừa là may mắn, mà hắn còn có thể giết hơn nghìn người? Làm sao có thể?

Nhưng Sở Hưu biết, các đệ tử Côn Luân Ma Giáo khác cũng biết, Lý Tiềm không nói láo, hắn thật sự có chiến tích như vậy.

Lý Tiềm này trực thuộc Huyết Nha Đường, trước đó là sát thủ của phân đà Thiên Tội trong Thanh Long Hội, có kinh nghiệm chém giết phong phú.

Sau này hắn luôn đi theo Sở Hưu, trải qua hơn mười trận chiến lớn nhỏ, hắn vẫn còn sống đứng ở đây, có chiến tích như vậy cũng không phải là lạ.

Tát Đa cười lạnh nói: “Chiến tích là đánh ra chứ không phải là khoác loác mà ra!”

Sau khi Tát Đa dứt lời, quanh người lập tức nổi lên một lớp sương mù mông lung hỗn độn.

Sương mù hỗn độn đó vặn vẹo sau lưng hắn, không ngờ lại biến thành bốn cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm một món binh khí do sương mù hóa thành, đao thương kiếm chùy, sinh động như thật.

Mọi người ở đây đều khẽ gật đầu một cái.

Đệ tử Phạm Giáo đúng là bất phàm, cảnh giới Chân Đan mà đã có thể khiến cương khí biến hóa sinh động như thật, có thể thấy lực lượng và nội tình của đối phương hùng hậu tới nhường nào, khả năng khống chế cương khí xuất sắc ra sao.

Nhưng ngay sau đó, xung quanh Lý Tiềm lập tức bộc phát ra huyết khí vô biên.

Những luồng huyết khí đó thiêu đốt kịch liệt, dung hợp với ma khí quanh người hắn, toàn thân hóa thành lưỡi đao đỏ máu, mang theo khí thế chém tan hết thảy đánh về phía Tát Đa.

Mọi người ở đây lông mày giật nảy.

Đệ tử của Côn Luân Ma Giáo này phát điên à? Sao vừa đối mặt đã thiêu đốt tinh huyết?

Tát Đa cũng giật nảy mình.

Tuy kinh nghiệm chiến đấu của hắn không nhiều bằng Lý Tiềm, nhưng cũng nhiều lần ác chiến với hòa thượng của Thiên La Bảo Tự. Có điều xưa nay hắn chưa từng thấy có võ giả nào như vậy, vừa gặp đã liều mạng, thế là thế nào?

Biến mình thành đao, lực lượng đó sắc bén cường đại, sinh động như thật.

Tát Đa đành phải phòng thủ, bốn cánh tay sau lưng chống lại thân hình của đối phương. Chỉ nghe ầm một tiếng, cương khí tứ tán.

Huyết khí sắc bén vô biên xé rách sương mù hỗn độn. Tát Đa vội vàng giơ tay kết ấn, Chí Cao Thiên Thần Ấn của Thiên Thần Cung ầm ầm đập xuống, giáng lên người Lý Tiềm, khiến hắn rên lên một tiếng.

Nhưng hắn lại không hộc máu mà trên tay lại ngưng tụ ra lưỡi đao đỏ máu càng sắc bén, đâm thẳng về phía cổ Tát Đa.

Ma nhận do lực lượng khí huyết cường đại và ma khí ngưng tụ thành, quả thật sắc bén tới cực điểm, chậm rãi cắt qua cương khí hộ thể của Tát Đa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận