Côn Luân Ma Chủ

Chương 1917: Chia cắt khí vận Đông Tề 1



Thân là người chấp chưởng Brahma Điện, đa số thời điểm lại là người thống lĩnh Phạm Giáo trên thực tế, trợ giúp giáo chủ Phạm Giáo quản lý tông môn, hiển hiên Lâu Na Già là người lý trí hơn hẳn Diêm Ma.

Tình huống ngày hôm nay có lẽ là vì Sở Hưu âm thầm xúi giục, nhưng phần nhiều là vì bản thân Diêm Ma đã quá đáng, thật sự coi võ giả hạ giới là loại sâu kiến có thể tùy ý làm giết chóc, vì vậy đắc tội với tất các cả thế lực dưới hạ giới, gây ra tình huống hiện tại.

Nhưng xem tình hình hiện tại, Sở Hưu vẫn là nòng cốt của đám người này, chỉ cần ổn định lại Sở Hưu, cũng là ổn định được những người khác.

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Lâu Na Già điện chủ, bây giờ không phải ta muốn thế nào mà là Phạm Giáo của ngươi muốn thế nào.

Toàn bộ võ lâm Đông Tề đều bị các ngươi uy hiếp phải giao đệ tử ra, như vậy có khác nào cắt đứt căn cơ của người ta?

Diêm Ma khiến hoàng đế Đông Tề Lữ Hạo Xương tức chết, hoàn toàn không để triều đình Đông Tề vào mắt, chẳng lẽ làm vậy không quá đáng ư?”

Lâu Na Già hung hăng trừng mắt với Diêm Ma một cái, đây đều là chuyện tốt do hắn gây ra.

Hắn đồng ý là Diêm Ma có thể hành động cấp tiến một chút, có thể bá đạo một chút, nhưng bá đạo không có nghĩa là không có đầu óc!

Lúc này Diêm Ma lại không quan tâm hừ khẽ một tiếng, hắn cũng không muốn như vậy, ai biết tên sâu kiến kia lại yếu ớt đến thế, tức thôi mà cũng chết được, đúng là chưa từng nghe.

Lâu Na Già nhìn những võ giả ở đây, cũng biết từ nay trở đi tiếng tăm của Phạm Giáo đã xấu hẳn rồi.

Hắn thở dài một tiếng nói: ”Chư vị, thật ra đây chỉ là hiểu lầm, một hiểu lầm rất lớn.

Điện chủ Diêm Ma hành xử hơi thô bạo cho nên thật ra là chư vị hiểu sai ý của Phạm Giáo ta rồi.

Phạm Giáo ta bảo chư vị đưa đệ tử vào Phạm Giáo, thật ra là muốn truyền thụ võ đạo cao cấp chân chính của Đại La Thiên.

Thậm chí nếu chư vị muốn vào Phạm Giáo ta nghe cao thủ Phạm Giáo giảng giải võ đạo cũng được.

Ở đây có không ít người đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chẳng lẽ chư vị ko nhắm tới cảnh giới Võ Tiên phía trên ư?

Phạm Giáo ta giảng giải chính là võ đạo chí cường trong cảnh giới Võ Tiên!”

Lâu Na Già nói vậy khiến mọi người ở đây thật sự rung động.

Trước đó do thủy triều nguyên khí, có không ít người thông qua thủy triều nguyên khí bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Nhưng bọn họ đạt tới cảnh giới như vậy đã là cơ duyên, Võ Tiên gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ còn không dám nghĩ tới.

Bây giờ bên phía Phạm Giáo lại chủ động truyền thụ kinh ngạc và bí pháp tu luyện tới cảnh giới Võ Tiên, đương nhiên bọn họ cũng động tâm.

Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại cười lạnh nói: “Lâu Na Già, ngươi định dùng chút lợi lộc đó lôi kéo chư vị ở đây, có phải keo kiệt quá không?

Chư vị, Thánh Giáo ta quyết định liên thủ với Tắc Hạ Võ Viện của triều đình Đông Tề, đến lúc đó sẽ có cường giả cảnh giới Võ Tiên đến giảng đạo.

Cảnh giới Võ Tiên cũng không có gì thần bí, càng không phải bí tịch bảo vật quý giá gì. Võ giả trong thiên hạ này, bất cứ ai cũng có tư cách đạp lên đỉnh phong, trở thành Võ Tiên!’

Khí vận hạ giới cũng là khí vận, trước đây Sở Hưu không có cơ hội nhúng tay vào Đông Tề, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội và lý do, làm sao y lại bỏ qua cho được?

Vị lão vương gia của Cung Phụng Đường hoàng thất Đông Tề ngây người, vì trước đó Sở Hưu không nói với hắn chuyện này.

Nhưng vị lão vương gia này chỉ đờ người một lúc, sau đó đứng ra nói: “Không sai, chư vị cũng biết Tắc Hạ Võ Viện của Đông Tề ta rồi đấy, vẫn theo quy củ như trong quá khứ, ai tới cũng không từ chối!”

Có nhìn thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, triều đình Đông Tề không có lý do gì cự tuyệt.

Sở Hưu trực tiếp thành lập một phân điện của Côn Luân Ma Giáo ở Đông Tề, có lẽ sẽ có người phản kháng.

Dù sao đối với võ giả hạ giới, khái niệm Chính Ma không đội trời chung đã được khắc sâu trong đầu bọn họ.

Bây giờ đột nhiên hai bên không đối địch nữa, còn trở thành thầy dạy bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ thấy mất tự nhiên.

Nhưng Tắc Hạ Võ Viện thì khác, Tắc Hạ Võ Viện của Đông Tề có lịch sử lâu đời, thậm chí một số cường giả tán tu ở Đông Tề xuất thân từ Tắc Hạ Võ Viện.

Trong chuyện này thậm chí Tắc Hạ Võ Viện còn có ưu thế hơn cả Tinh Hà Võ Viện.

Tinh Hà Võ Viện tuy là thế lực Đại La Thiên, hơn nữa ai cũng biết thế lực của họ cực mạnh, nhưng dù sao Tinh Hà Võ Viện cũng là kẻ ngoại lai, cho nên thời gian vừa qua chỉ thu hút được một số võ giả tán tu chứ không có tông môn lớn nào gia nhập.

Lâu Na Già lạnh lùng nhìn Sở Hưu, tuy hận y tới nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng bó tay.

“Được được được, Phạm Giáo ta từ bỏ võ giả đệ tử, ngươi dẫn tất cả bọn họ giải tán đi!”

Lúc này Sở Hưu lại ung dung đáp: “Rút lui thì đơn giản, nhưng võ lâm Đông Tề ta e ngại Phạm Giáo sẽ trả thù.

Phạm Giáo có thực lực cường đại, các môn phái nhỏ trong võ lâm Đông Tề không chịu nổi uy thế của Phạm Giáo.

Hay là thế này đi, Lâu Na Già điện chủ dùng danh nghĩa tam thần của Phạm Giáo phát thề, cam đoan không trả thù võ lâm Đông Tề vì chuyện hôm nay. Sau khi ngươi thề chúng ta sẽ rút lui, ngươi thấy sao?”

“Sở Hưu, ngươi đừng có quá đáng!” Lâu Na Già gằn từng chữ từ trong hàm răng ra.

Sở Hưu hừ lạnh nói: “Ta quá đáng? Nếu không phải người của Phạm Giáo các ngươi khinh người quá đáng, ép tất cả tới nước này, làm sao lại có chuyện như ngày hôm nay.

Nếu Lâu Na Già điện chủ cảm thấy quá đáng, vậy thì được, ta không quan tâm tới chuyện này nữa, mọi người cứ coi như vò mẻ không sợ sứt, cho dù Phạm Giáo có diệt sạch toàn bộ võ lâm Đông Tề thì cũng phải dính máu khắp người, dính máu tới mức rửa cũng không sạch!”

Lâu Na Già vẻ mặt uất ức, sau đó nói với vẻ vô cảm: “Lâu Na Già ta đại diện cho Phạm Giáo, dùng danh nghĩa tam thần phát thề, vĩnh viễn không trả thù võ lâm Đông Tề vì chuyện hôm nay. Như vậy đã đủ chưa?”

Sở Hưu mỉm cười nói: “Đủ rồi, đương nhiên là đủ rồi. Chư vị, uy tín của Phạm Giáo vẫn tin được, tất cả mọi người rút lui đi.”

Bây giờ trong mắt mọi người, uy danh của Sở Hưu đã lên cao hơn bao giờ hết. Nghe y nói vậy, mọi người của Đông Tề mới từ từ rút lui.

Sau khi rời khỏi phạm vi của Phạm Giáo, mọi người mới thở phào một tiếng, lão tổ Doanh gia thi lễ với Sở Hưu nói: “Lần này phải cảm tạ Sở giáo chủ đã ra tay tương trợ, chúng ta cảm kích vô cùng.

Nếu không nhờ Sở giáo chủ, chúng ta cũng không biết tập hợp lực lượng của mọi người lại mạnh mẽ đến vậy, sức của sâu kiến cũng lay được trời.”

Chuyện tranh đoạt khí vận thì một số Võ Tiên ở Đại La Thiên cũng không hiểu rõ, chứ đừng nói tới các võ giả Đông Tề.

Cho nên theo bọn họ thấy, lần này Sở Hưu giúp đỡ coi như nghĩa vụ, bản thân y không được lợi gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận