Côn Luân Ma Chủ

Chương 1546: Bắc Yên, không phật! 2

Hạng Sùng thở dài nói: “Một năm trước tất cả mọi người đều cho rằng Sở Hưu đã chết, kết quả bây giờ hắn lại trở về, còn đi vạn dặm tập kích, hủy diệt Đại Quang Minh Tự. Uy thế của Ma đạo đã lên tới mức không thể đỡ nổi.

Bên phía Tây Sở, Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo đang bế quan luyện hóa ma chủng, một khi hắn xuất quan, uy thế đó cũng quét ngang cả thiên hạ.

Dưới đại thế này, toàn bộ giang hồ, bất luận Chính hay Ma, Đạo hay Phật, tất cả đều bị liên lụy.

Cho nên tiếp đó, thiên hạ đã không phải thứ triều đình có thể nắm giữ, có thể bảo vệ Bắc Yên ta được bình an đã là may mắn lắm rồi.”

Mọi người trong đại điện của triều đình Bắc Yên ai nấy sắc mặt nặng nề, gật nhẹ đầu.

Võ đạo hưng thịnh không phải chuyện tốt cho triều đình, ít nhất trong thời điểm hiện tại, đối với bọn họ là như vậy.

Trước lực lượng tuyệt đối, tất cả đều không thể khống chế.

...

Trong lúc Sở Hưu trở lại Côn Luân Ma Giáo, toàn bộ giang hồ như mặt hồ tĩnh lặng bị ném một quả bom lớn, bùng nổ, sôi trào!

Ma Chủ Sở Hưu trở về!

Vạn dặm tập kích, ba người liên thủ hủy diệt Đại Quang Minh Tự!

Đỉnh núi ở Bắc Địa đã hóa thành tro bụi khô cằn!

Bắc Yên lại thành lập Trấn Võ Đường, truy bắt dư nghiệt Đại Quang Minh Tự, trong phạm vi Bắc Yên, không còn tăng nhân Phật môn!

Thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường Hư Vân dẫn các đệ tử Đại Quang Minh Tự còn lại tới Đông Tề, Đại Quang Minh Tự vẫn còn chút hương hỏa!

Khi những tin tức này lần lượt đập vào mắt mọi người, thiếu chút nữa khiến toàn bộ giang hồ lật ngược.

Ngoài kinh hãi ra, mọi người đã không biết nên nói gì cho phải, vì đại đa số đã chấn động tới mức nói không ra lời.

Sở Hưu chết lần một, kết quả một năm sau y trở về hủy diệt Lục gia Tôn gia, cướp đoạt Thanh Long Hội.

Sở Hưu chết lần hai, vẫn là một năm sau trở về, dẫn theo Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đi vạn dặm tập kích, chỉ trong một ngày đã hủy diệt Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự.

Sự khủng khiếp đó, uy thế đó, khiến bất cứ lời nói gì cũng trở nên yếu ớt.

Nhưng tất cả mọi người cùng có chung một suy nghĩ, một suy nghĩ giống với Hạng Sùng. Giang hồ này, sắp không còn thái bình.

Phải nói xưa nay giang hồ chưa bao giờ thái bình, một năm an ổn vừa qua chỉ là ảo ảnh trước cơn bão mà thôi.

Trong Thuần Dương Đạo Môn, võ giả Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo một năm trước không mấy khi trao đổi, nhưng lúc này lại qua lại không ngừng.

Có điều Lục Trường Lưu không đến, hắn đang bế quan, người tới là Hàn Cửu Tư.

Hai người ngồi đối diện, nhưng nửa ngày rồi vẫn không ai lên tiếng.

Vì bọn họ không biết nên nói gì.

Thực lực của Chân Vũ Giáo vẫn bày ở đó, sau khi nghe tin tức này, lòng người nguội lạnh.

Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương, hai vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Tuy Sở Hưu chưa đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng chiến lực của y còn cao hơn. Theo lời Hư Vân, không ngờ Hư Từ hoàn toàn không phải đối thủ, không liều mạng thậm chí không cách nào khiến đối phương tổn thương.

Dõi mắt ra khắp giang hồ, có môn phái nào gom được tới ba chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền? Chân Vũ Giáo bọn họ lấy gì ra đấu với họ đây?

Suy nghĩ của Lăng Vân Tử cũng hệt như vậy.

Trước đó hắn cho rằng Sở Hưu đã chết, còn có cảm giác thương cảm, kết quả không ngờ Sở Hưu lại nhảy nhót tưng bừng, xuất hiện trước mặt bọn họ, hơn nữa còn trở nên cường đại hơn nữa, cường đại tới mức khiến người ta run rẩy.

Nửa ngày sau Hàn Cửu Tư mới mở miệng nói: “Lăng Vân Tử chưởng môn, rốt cuộc bây giờ ngươi có ý tưởng gì không? Lại tổ chức liên minh Chính đạo, hợp lực đối phó với tên Sở Hưu kia à?”

Lăng Vân Tử cười khổ nói: “Liên minh Chính đạo? Ngươi dám không? Thuần Dương Đạo Môn ta không dám.”

Đường đường chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, không ngờ lại công khai nói mình không dám, có thể thấy Sở Hưu khiến Lăng Vân Tử chấn động tới nhường nào.

Hàn Cửu Tư trầm tư, vì đúng là hắn không dám.

Bị giết một lần là trở lại, thực lực lại mạnh thêm một phần, mỗi lần đều gây ra gió tanh mưa máu.

Đối mặt với một kẻ không cách nào giải quyết như vậy, ai dám làm gì đây?

Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo còn sợ, phải nói là những tông môn tham gia liên minh Chính đạo năm xưa, có ai không sợ?

Cho dù Sở Hưu có mạnh hơn nữa, chỉ cần y không mạnh tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa, mọi người vẫn dám ra tay với y.

Nhưng vấn đề là, tuy bây giờ ngươi có thể giết chết Sở Hưu, nhưng ai dám cam đoan y đã chết thật?

Đại Quang Minh Tự tin, cho nên Đại Quang Minh Tự bị diệt môn, đất tổ vạn năm cũng bị san phẳng, đám người Hư Vân như chó mất chủ trốn bên Đông Tề, thậm chí không dám ngóc đầu lên xin cứu viện.

Không ai có tự tin như vậy, cho nên cũng không ai dám Đông Tề vào lúc này, tuy bọn họ biết rõ Sở Hưu sẽ không dừng tay, vì vẫn còn Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Ngày trước còn có Tu Bồ Đề Thiền Viện lên Côn Luân Ma Giáo định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa, Sở Hưu đã tuyên bố công khai, lần này chỉ báo thù riêng, không liên quan tới lập trường Chính Ma.

Tuy tất cả mọi người không tin, nhưng đã tới nước này rồi, bọn họ không tin cũng không được.

...

Trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, rốt cuộc và những người bế quan như Bất Không hòa thượng cũng có mặt, tất cả khổ hạnh tăng bên ngoài cũng được triệu hồi về Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Tin tức Đại Quang Minh Tự bị hủy diệt vừa được đưa tới, Tu Bồ Đề Thiền Viện đã biết mục tiêu tiếp theo sẽ là mình.

Tiêu Ma Kha chỉ vào hai mắt mình, cười khổ nói: “Khi Sở Hưu chết, ta còn tưởng năm đó mình nhìn lầm.

Kết quả không ngờ cảnh tượng ta thấy năm xưa, cơn ác mộng đó lại thành sự thật.”

Ngày trước, Tiêu Ma Kha bói ra cảnh Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, chuyện này cũng dẫn tới lần đầu tiên Tu Bồ Đề Thiền Viện và Sở Hưu xung đột.

Sau này Sở Hưu bỏ mạng, hắn tưởng mình tính toán sai, kết quả không ngờ lần bói toán có thể coi là đỉnh cao trong cuộc đời bói toán của hắn, nhưng hắn cứ nghĩ là mình tính sai.

Trong một kiếp người mà hai lần chứng kiến tông môn bị hủy diệt, nguyên nhân còn là vì mình. Có thể nói trong mọi người ở đây, Tiêu Ma Kha là người đau đớn nhất.

Bất Không hòa thượng lắc đầu nói: “Ta cũng nghe chuyện của ngươi, nhưng không liên quan tới ngươi.

Hai chữ nhân quả, thấy không rõ, sờ không được, cho dù không có nhân quả từ chuyện bói toán của ngươi, chúng ta cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Sở Hưu bỏ mạng, Vô Căn Thánh Hỏa nhất định phải phong ấn, cho nên kết cục vẫn tương tự thôi.

Đây là nhân quả nhưng cũng là vận mệnh, ngươi thấy được, nhưng không cách nào thay đổi.”

Bất Không hòa thượng nói vậy không phải an ủi Tiêu Ma Kha, hắn chỉ nói sự thật.

Cho dù cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không thể thay đổi nhân quả, nói chi tới Tiêu Ma Kha.

Trong quan hệ nhân quả này, Tiêu Ma Kha chỉ là một quân cờ mà thôi, hơn nữa còn không phải quân cờ quan trọng nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận