Côn Luân Ma Chủ

Chương 1900: Bình định Bắc Yên 2

Trận pháp tinh xảo như vậy, vốn dĩ khi một chọi một không cách nào phân tâm thi triển.

Nhưng Phương Đạo Trần lại khống chế lực lượng cực kỳ tinh tế, có thể trực tiếp vận dụng lực lượng quy tắc tạo thành đại trận ở nơi nhỏ bé như vậy, đúng là thần kỳ.

Ngay khoảnh khắc sau, Phương Đạo Trần giơ tay niết đạo ấn, một tòa bát quái trận đơn giản nhất bay lên dưới chân Sở Hưu.

Bát quái trận đúng là trận pháp đơn giản nhất, nhưng trong tay Phương Đạo Trần, bát quái xoay chuyển không ngừng, biến ảo ngàn vạn.

Sở Hưu không am hiểu trận pháp, nhưng y biết phương pháp phá trận đơn giản nhất là dùng lực phá trận!

Pháp Thiên Tượng Địa trực tiếp thi triển, thân hình Sở Hưu lập tức hóa thành thân thể người khổng lồ cao trăm ngàn trượng, không ngờ lại khiến trận pháp bát quái kia nổ tung!

Một quyền đánh xuống, như phá núi lấp biển, cơn bão nguyên khí lập tức hội tụ!

Phương Đạo Trần biến sắc, hai tay vung lên, hai trận pháp thủy hỏa đồng thời hiện lên, hai trận hợp nhất tạo thành một cái lưới lớn, trực tiếp ngăn cản quyền này của Sở Hưu.

‘Sở Hưu! Ngươi định đối địch với giới Cổ Tôn chúng ta hay sao?”

Sở Hưu cười ha hả nói: “Phương Đạo Trần, đây là chỗ ngươi không bằng Mạnh Tinh Hà, vì Mạnh Tinh Hà vĩnh viễn không chơi thủ đoạn nói nhảm này!

Ngươi tưởng ngươi đặt chính mình vào giới Cổ Tôn thì giới Cổ Tôn sẽ căm thù ta, liều mạng với ta ư? Đúng là ngây thơ!

Đừng nói Phương Đạo Trần nhà ngươi không có địa vị như vậy, cho dù là Mạnh Tinh Hà cũng không có!

Bây giờ đang có hai vị Cổ Tôn làm việc dưới trướng của ta. Bốn Cổ Tôn trong phòng kia, kể cả Xích Hà Tôn Giả vừa kết thù kết oán với ta, hắn có ra tay không? Hắn dám ra tay không?

Ngươi khích bác như vậy chẳng khác gì nói nhảm!”

Ngay khoảnh khắc sau, Thánh Ma Bất Diệt Thân lập tức khoác lên Pháp Thiên Tượng Địa, khiến lực lượng của Sở Hưu lại tăng vọt lên.

Phật quang nóng rực và ma khí đen nhánh quấn lấy nhau, một quyền đánh xuống như vòi rồng đỏ thẫm khổng lồ, ngay cả lực lượng quy tắc cũng bị sức mạnh cực hạn này phá nát.

Trận pháp trước mặt Phương Đạo Trần bị đánh vỡ, hắn cắn răng, vạch ra một trận pháp tinh xảo như cánh cửa phía trước, ánh sáng lập tức bùng lên.

Hắn trực tiếp nhảy vào trong, chớp mắt đã không còn tung tích.

Trận pháp của Phương Đạo Trần có liên quan tới không gian, có thể trực tiếp phá vỡ không gian, dịch chuyển cự ly ngắn.

Sở Hưu không đuổi, một vị Võ Tiên thất trọng thiên một lòng bỏ trốn, đặc biệt là loại có nhiều thủ đoạn như Phương Đạo Trần, y thật sự không đuổi kịp.

Nhưng cũng không quan trọng, dù sao mục đích chủ yếu của y ngày hôm nay không phải giết người của Tinh Hà Võ Viện.

Sau khi trở lại đại điện, bên trong chỉ có ba người, Xích Hà Tôn Giả đã không thấy bóng dáng.

Trần Thanh Đế nhún vai một cái nói: “Tên kia chạy rồi, cực kỳ hèn nhát, chúng ta còn chưa ra tay hắn đã phát giác Phương Đạo Trần bỏ đi, lập tức chạy theo, còn chạy rất nhanh. Chắc hắn đã bỏ ý định thành lập tông môn rồi.”

Xích Hà Tôn Giả chạy mất cũng không sao, Sở Hưu đưa mắt nhìn sang ba người còn lại, lạnh nhạt nói: “Ta không phản đối chư vị khai tông lập phái ở Bắc Yên, nhưng ta vẫn nói câu cũ, ở nơi nào thì phải tuân thủ quy củ của nơi đó.

Quy củ của Bắc Yên do ta định đoạt, bây giờ chư vị có định tuân thủ hay không?”

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ chắp tay nói với Sở Hưu; “Chúng ta xin tuân theo quy củ của Sở giáo chủ.”

Bây giờ bọn họ đã thấy hối hận, hối hận vì đã tới Bắc Yên.

Trong ba nước đương thời, Đông Tề thuộc Trung Nguyên, đất rộng nhiều của cải, cho nên Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự để mắt tới.

Còn bên Tây Sở có Tam Thanh Điện.

Đám Cổ Tôn bọn họ không muốn làm hàng xóm với Đạo môn Phật tông cho nên mới tới Bắc Yên, không lại không ngờ rằng nơi này là địa bàn của gã hung ác Sở Hưu kia.

Đông Tề, trong Thiên La Bảo Tự.

Tông môn mới của Thiên La Bảo Tự ở Đông Tề không được xây dựng phù hoa như ở Đại La Thiên.

Đương nhiên bọn họ cũng không có năng lực chế tạo xa hoa như ở Đại La Thiên, nơi đó là Thiên La Bảo Tự bỏ cả vạn năm ra, tích lũy vô số vật liệu mới xây dựng được như hiện tại, thậm chí tới bây giờ thi thoảng còn góp thêm một viên gạch.

Trong Đại Hùng Bảo Điện của Thiên La Bảo Tự, thủ tọa Hóa Sinh Các Tề Thiện thiền sư, thủ tọa Địa Tàng Các Tế Không thiền sư, cùng với các vị thủ tọa khác đang ở đó bàn bạc chuyện về hạ giới, tình hình xây dựng của Thiên La Bảo Tự.

Tế Không vuốt chòm râu của mình, trầm giọng nói: “Những võ giả hạ giới này ngày trước vốn có cùng căn nguyên với chúng ta, tuy một số truyền thừa đã đứt đoạn, nhưng không ngờ võ đạo của bọn họ lại phát triển lên một con đường khác, trăm sông đổ về một biển, thậm chí đệ tử cấp thấp còn có biểu hiện tốt hơn võ giả Đại La Thiên.

Gần đây Thiên La Bảo Tự ta vừa thu nhận một số đệ tử, cả thiên phú thực lực đều rất khá, khoảng mấy chục người. Cho dù ở Tây Vực cũng khó mà tìm được nhiều đệ tử thiên phú cao như vậy chỉ trong thời gian ngắn.

Đó còn là vì chúng ta vừa hạ giới, thanh danh Thiên La Bảo Tự còn chưa lan truyền, đợi sau này thanh danh của Thiên La Bảo Tự ta được như Đại La Thiên, có lẽ sẽ thu nhận được càng nhiều đệ tử tốt.”

Tề Thiện thiền sư gật đầu nói: “Tốt lắm, đừng coi thường những võ giả hạ giới này, thật ra tiềm lực của bọn họ còn cao hơn võ giả Đại La Thiên.

Ngày trước khi trận pháp giữa hai thế giới vẫn còn phong tỏa, những võ giả hạ giới này cho rằng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền là đỉnh phong.

Cho nên thực lực chỉnh thể của bọn họ hơi yếu, nhưng bọn họ đã trải qua nhiều rèn luyện, chém giết.

Khi võ giả Đại La Thiên còn đang bế quan tu luyện trong tông môn, những võ giả hạ giới này đã bắt đầu xông xáo trong giang hồ, trải qua tranh đấu liều mạng tàn khốc.

Cho nên tâm cảnh và năng lực của bọn họ thậm chí còn mạnh hơn võ giả cùng cấp ở Đại La Thiên.

Đối với những võ giả như vậy, cho dù trình độ Phật pháp của bọn họ không tốt cũng phải thu làm đệ tử.

Phật pháp có thể dạy sau, nhưng năng lực tâm cảnh là thứ chúng ta không thể dạy được.”

Lúc này Tế Không lại nghi ngờ nói: “Nhưng ta phát hiện hình như dưới hạ giới không có đại phái của Phật môn ta.

Đạo môn còn có thể truyền thừa, hơn nữa còn xuất hiện nhiều nhân vật tài hoa tuyệt thế như vậy, không có lý do gì mà nhánh Phật môn ta lại không xuất hiện một tông môn đứng đầu.

Ngoài ra Phạm Giáo cũng vậy, cuối cùng bên Phạm Giáo cũng không thể lưu truyền tới nay.”

Thời gian vừa rồi Thiên La Bảo Tự hạ giới rất bận rộn, hầu như không có thời gian tìm hiểu.

Chỉ riêng chuyện thành lập tông môn, thu xếp cho các đệ tử mà bọn họ chiêu mộ đã ngốn sạch thời gian, cho đến giờ bọn họ thậm chí còn chưa hiểu rõ các thế lực dưới hạ giới.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có đệ tử bẩm báo: “Thủ tọa, bên ngoài có rất nhiều đệ tử của giới Phật môn ta xuất hiện, xin được gia nhập Thiên La Bảo Tự.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận