Côn Luân Ma Chủ

Chương 1676: Lấy hạ khắc thượng

Công Tôn trưởng lão định tới nói chuyện với Nhan Bi Phong, nhưng lúc này Nhan Bi Phong đang bế quan, không phải bế quan tu luyện mà là bế quan nghiên cứu Chu Thiên Ma Thần Đại Trận của hắn.

Trận pháp này là Nhan Bi Phong tự nghĩ ra, thật ra tính kỹ thì nó không coi là trận pháp mà là sản phẩm kết hợp của trận pháp, võ đạo, luyện khí, bí thuật nguyên thần, và bí pháp của Cực Lạc Ma Cung bọn họ.

Nếu Nhan Bi Phong bế quan bình thường, hắn còn có thể tìm được đối phương, nhưng Nhan Bi Phong bế quan chế tạo Chu Thiên Ma Thần Đại Trận, nếu hắn tới quấy rầy, rất có thể sẽ mất mạng.

Cho nên Công Tôn trưởng lão đành thở dài một tiếng, lệnh cho tất cả các võ giả có thể điều động trong Cực Lạc Ma Cung, dốc toàn lực lùng bắt Vương Dật Chi.

Còn lúc này Vương Dật Chi đang chạy khắp Nam Vực cùng Sở Hưu, đi gặp gia chủ chưởng môn của các thế lực.

Tư liệu mà Hình Bộ Công đưa cho Sở Hưu rất đầy đủ, xem ra trước đây Thiên Ma Cung đã nghiên cứu nhiều về Cực Lạc Ma Cung.

Trong tài liệu đó, tất cả đều là các võ giả có thù oán với Cực Lạc Ma Cung trong nhiều năm vừa qua.

Triệu gia ở Thường Sơn Quận, khi Sở Hưu dẫn Viên Cát đại sư lặng lẽ xâm nhập đại trạch của Triệu gia, đột ngột xuất hiện trước mặt gia chủ Triệu gia, đối phương lập tức giật mình.

“Triệu thúc, đã lâu không gặp.” Vương Dật Chi bình tĩnh chào hỏi đối phương.

Đối phương và Vương gia bọn họ từng có làm ăn qua lại, quan hệ cũng khá tốt.

Gia chủ Triệu gia kinh ngạc nói: “Dật Chi, ngươi không muốn sống nữa à? Cực Lạc Ma Cung truy sát ngươi khắp Nam Vực, ngươi còn dám đi lung tung khắp nơi?”

“Truy sát? Triệu thúc, hiện giờ là Cực Lạc Ma Cung truy sát ta, nhưng tương lai ai truy sát ai còn chưa biết được.”

Vương Dật Chi trầm giọng nói: “Triệu thúc, chắc ngươi cũng biết ta tới tìm ngươi là để làm gì.

Trước đây Triệu huynh và Cực Lạc Ma Cung có xung đột, nhưng chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi mà đối phương lại bá đạo phế bỏ tu vi của hắn, dẫn tới Triệu huynh nghĩ quẩn tự sát. Ngài cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mối thù này, chẳng lẽ ngài không muốn báo ư?”

Gia chủ Triệu gia nghe vậy lập tức nghĩ ngợi, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Đương nhiên ta muốn báo thù rồi, nhưng đó là Cực Lạc Ma Cung, làm sao chúng ta báo thù được đây?”

“Trong Nam Vực này, số người có thù oán với Cực Lạc Ma Cung nhiều không kể xiết, một nhà đánh không lại thì mười nhà, mười nhà đánh không lại thì trăm nhà!”

Gia chủ Triệu gia vẫn đang do dự, lúc này Sở Hưu lại đột nhiên mở miệng nói: “Triệu gia chủ đang lo về vị chí cường giả cảnh giới Võ Tiên Nhan Bi Phong?

Chúng ta đối phó với Cực Lạc Ma Cung là tuyên dương chính nghĩa chứ không phải đi chịu chết, sẽ có người đối phó với Nhan Bi Phong.

Trên giang hồ này, số người muốn hủy diệt Cực Lạc Ma Cung nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi.”

"Vị này là?"

Vương Dật Chi trầm giọng nói: “Vị tiền bối này cũng có thù oán với Cực Lạc Ma Cung, cũng muốn giúp võ lâm Nam Vực chúng ta được thái bình. Chúng ta không chỉ có một chút người như vậy đâu.”

Gia chủ Triệu gia cũng từng nghe lần này Vương Dật Chi trở về báo thù, dường như bên cạnh có một số người, còn là cường giả thân phận thần bí, xem ra chính là vị trước mặt.

Gia chủ Triệu gia cũng là người lão luyện, trực giác nói với hắn, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, cho nên tạm thời hắn còn không muốn đáp ứng.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Triệu gia chủ có băn khoăn cũng rất bình thường, một tháng sau chúng ta sẽ có một buổi hội nghị. Hy vọng lúc đó Triệu gia chủ sẽ đến, chúng ta sẽ báo thời gian và địa điểm cho Triệu gia chủ.”

Nói xong, Sở Hưu và Vương Dật Chi trực tiếp rời khỏi.

Dù sao đối phương cũng là Cực Lạc Ma Cung, Sở Hưu không hy vọng vị gia chủ Triệu gia này có thể đáp ứng ngay lập tức.

Sau đó Sở Hưu và Vương Dật Chi lại tới vài chục thế lực khác, đại đa số đều do dự như Triệu gia, còn có người thâm cừu đại hận với Cực Lạc Ma Cung trực tiếp đáp ứng, nhưng cũng có kẻ không hề do dự cự tuyệt.

Cho dù là ai, Sở Hưu cũng báo cho bọn họ thời gian và địa điểm, cho bọn họ một tháng để quyết định.

Một tháng sau, tất cả các gia chủ chưởng môn đều nhận được tin của Vương Dật Chi, địa điểm nghị sự là tại một căn nhà lớn ở Trung Nguyên Phủ.

Một tháng trước Vương Dật Chi đã gây động tĩnh rất lớn ở Trung Nguyên Phủ. Trung Nguyên Phủ lại là trung tâm của toàn bộ Nam Vực, có không ít võ giả Cực Lạc Ma Cung tới nơi này.

Kết quả Vương Dật Chi lại lựa chọn xuất hiện ở đây, có thể nói là cực kỳ to gan.

Trong căn nhà này, tất cả cửa sổ đều bị bịt kín, cảnh tượng mờ ảo, chỉ có ánh đèn yếu ớt.

Gia chủ chưởng môn của mười mấy thế lực đều có mặt tại đây, thì thầm nhỏ to, trò chuyện với nhau.

Một khắc sau, đèn đuốc đột nhiên sáng bừng lên, Vương Dật Chi và Sở Hưu xuất hiện trong phòng.

Có người tinh mắt phát hiện lần trước luôn là Sở Hưu đứng sau lưng Vương Dật Chi, còn lần này lại là Vương Dật Chi đứng sau lưng Sở Hưu.

Khi ở trước mặt những người giang hồ khác, mọi chuyện phải để Vương Dật Chi làm chủ. Vì những võ giả Nam Vực này chỉ biết Vương Dật Chi, ai cũng biết thân thế của hắn, biết mối thù giữa hắn và Cực Lạc Ma Cung, cho nên hắn là người có đại nghĩa. Sở Hưu chỉ là một kẻ thần bí không rõ lai lịch, lại tới bàn chuyện tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung, sẽ không ai nghe lời y.

Còn bây giờ đối mặt với nhiều vị gia chủ chưởng môn như vậy, tuy bọn họ không mấy nổi danh ở Nam Vực, nhưng cũng là lão hồ ly rèn luyện nhiều năm trên giang hồ, không mấy ai là loại vụng về. Cho nên trước mặt bọn họ, Sở Hưu không cần ngụy trang.

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị có thể tới đây, ta rất vui mừng, vì điều này mang ý nghĩa võ giả Nam Vực này, không phải ai cũng là dê béo đợi làm thịt!

hôm nay ta mời chư vị tới, chắc mọi người cũng hiểu lý do, Cực Lạc Ma Cung hành động quá hung ác trong Nam Vực này!

Chắc chư vị đều bị thế gia vọng tộc đại phái chèn ép, nhưng ta nghĩ chư vị có thể nhẫn nhịn là vì bọn họ làm theo quy củ, không vì ngứa mắt với ngươi mà tiêu diệt ngươi.

Nhưng Cực Lạc Ma Cung thì khác, xưa nay bọn chúng chỉ làm ác, không tuân theo quy củ, thủ đoạn hung tàn, tâm tính ác độc, quả thật là khối u ác tính trong võ lâm Nam Vực ta!

Chư vị ở đây chắc không ai không bị Cực Lạc Ma Cung ức hiếp, không ai không có thù hận với Cực Lạc Ma Cung? Hiện tại, chư vị còn muốn nhẫn nhịn không?”

Mọi người ở đây đều bị lời nói của Sở Hưu làm cho sắc mặt âm trầm, ánh mắt lấp lóe vẻ giận dữ, nhưng không ai lên tiếng.

Đương nhiên bọn họ có thù với Cực Lạc Ma Cung, chỉ hận hiện tại không thể hủy diệt Cực Lạc Ma Cung.

Nhưng phía sau bọn họ còn tông môn, còn người nhà, một khi thất bại, những người khác phải làm sao?

Cho nên dẫu có thù, bọn họ cũng phải nhịn.

Chứng kiến thái độ mọi người ở đây, Sở Hưu lắc đầu nói: “Chư vị khiến ta rất thất vọng. Có phải các vị nghĩ đối mặt với loại hung đồ ma đạo tàn ác như Cực Lạc Ma Cung, chỉ cần nhẫn nhịn là được?

Chư vị nhìn Vương Dật Chi xem khi Vương gia bị diệt môn, các vị không xuất thủ, thậm chí không dám nói một lời đòi lại công bằng. Là vì các vị không phải người của Vương gia.

Lần tiếp theo, khi Lý gia bị diệt môn, các vị vẫn làm vậy, vì các vị không phải người của Lý gia.

Tới cuối cùng, đến phiên các vị, các vị có nghĩ tới không? Xung quanh các vị đã không còn ai có thể lên tiếng cho mình!”

Lời nói của Sở Hưu vang vọng trong lòng bọn họ, cứ như có một loại ma lực, thiêu đốt hận thù trong lòng bọn họ.

Vị gia chủ Triệu gia mất con trai kia đột nhiên đứng dậy, tức giận nói: “Chơi mẹ nó đi! Lần này ông đây không nhịn nữa!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận