Côn Luân Ma Chủ

Chương 1595: Nghe lời, thì không chết

Trên tay Lục Giang Hà là một bọc giấy dầu, bên trong là thịt chiên xù đặc sản của Ba Thục.

Hắn đứng ở một phía khác, vừa ăn vừa quan sát Huyết Vô Lệ như đang xem kịch.

Đối phó với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù đó là thần tướng Thiên Môn, với Sở Hưu cũng chỉ như qdùng dao mổ trâu giết gà, không có bất cứ khó khăn nào, cho nên hắn không hề có ý xuất thủ.

"Sở. . . Sở Hưu!"

Ánh mắt Huyết Vô Lệ vốn bĩnh tĩnh lập tức trở nên kinh hãi vô cùng.

Ma Chủ Sở Hưu, kẻ giết hai thần tướng Thiên Môn của bọn họ, Sở Hưu, kẻ vừa hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, Sở Hưu!

Cho dù Huyết Vô Lệ tự cao tự đại, mang vẻ ngạo mạn cố hữu của võ giả Thiên Môn, nhưng khi đối mặt với Sở Hưu, những ngạo mạn đó đều biến thành hoảng sợ, thậm chí hắn không có dũng khí giao thủ với Sở Hưu.

Một khắc sau, sương máu ầm ầm bộc phát quanh người Huyết Vô Lệ, dung nập vào từng giọt mưa xung quanh.

Gần như chỉ chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở cách xa trăm trượng, chỉ để lại một làn sương máu nhàn nhạt trong không khí.

Huyết Vô Lệ cũng cực kỳ quả quyết, không nói một lời trực tiếp vận dụng bí pháp huyết độn.

“Ngươi định đi đâu?”

Huyết Vô Lệ kinh hãi nhìn phía trước, rõ ràng hắn không cảm thấy Sở Hưu có hành động gì, nhưng Sở Hưu lại xuất hiện trước mặt hắn đầy quỷ dị.

Huyết Vô Lệ vừa thay đổi phương vị, không đợi hắn có hành động gì, không ngờ hướng hắn nhìn lại xuất hiện một thân hình Sở Hưu!

“Ta đáng sợ đến vậy sao? Ngươi thấy ta là lập tức chạy trốn.”

Huyết Vô Lệ nhìn bốn phía, bốn phương tám hướng tất cả đều là bóng dáng Sở Hưu, cho dù hắn tăng cường tinh thần lực tới cực hạn cũng không thể thấy được rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.

“A a a! Chết hết cho ta!”

Huyết Vô Lệ nổi giận gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền, sương máu vô biên dung nhập vào nước mưa xung quanh, khiến cho nước mưa chứa đầy lực lượng cương khí cuồng bạo, điên cuồng lan tỏa ra bốn phía.

Một đợt chấn động cương khí cuồng bạo bộc phát, thậm chí khiến con đường hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc bốn phía cũng không còn thân hình Sở Hưu.

Ngay lúc Huyết Vô Lệ thở phào một tiếng, một giọng nói lại vang lên phía sau.

“Ngươi đang tìm ta à?”

Huyết Vô Lệ quay đầu lại, Sở Hưu đã dễ dàng xé rách cương khí hộ thể của hắn, trực tiếp siết cổ, nhấc thẳng người hắn lên. Cương khí cường đại truyền vào người Huyết Vô Lệ, chớp mắt đã phong tỏa toàn bộ kinh mạch trong người hắn.

“Nghe lời, đừng nhúc nhích, thì không chết.”

Lục Giang Hà đã trốn vào căn đình từ lúc nào không biết, nhìn Sở Hưu nhấc Huyết Vô Lệ lên như xách con gà, hắn không khỏi lắc đầu nói: “Đứa trẻ đáng thương.’

Nhìn Đường Triển ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, Lục Giang Hà đưa một miếng thịt chiên: “Ăn miếng không? À, đống đồ chơi bắn ám khí kia là do ngươi làm? Rất thú vị, có điều ám khí hơi yếu, nếu dùng vật liệu tốt chế tạo, lại khắc trận văn, thậm chí có thể sát thương tới võ giả cảnh giới Chân Đan hay cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Đúng rồi, ta biết một tên, hắn cũng chơi ám khí, cũng họ Đường, hắn tên là Đường Nha, ngươi có biết hắn không?”

Đường Triển vô thức nhận miếng thịt cho vào miệng, nhưng quên cả nhai.

Những chuyện diễn ra ngày hôm nay đúng là phá hủy quan điểm sống của hắn.

Trước đó sự cường đại của Huyết Vô Lệ đã khiến hắn cảm thấy không cách nào chống cự, đó là một loại cường đại khiến người ta tuyệt vọng.

Kết quả là người như vậy bây giờ lại bị người ta xách lên, run lẩy bẩy. Cảnh tượng này khiến Đường Triển cực kỳ chấn động.

Thật ra lúc này Huyết Vô Lệ không run lẩy bẩy như Đường Triển thấy, tuy đúng là hắn đang run, nhưng là vì Sở Hưu phong tỏa kinh mạch toàn thân hắn, cương khí trong cơ thể hắn cưỡng ép vận chuyển nên mới khiến thân thể run rẩy.

Tuy hắn mới được thăng cấp làm thần tướng Thiên Môn nhưng dùng sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, từ nhỏ đến lớn phải trổ hết tài năng giữa vô số trận cạnh tranh chém giết.

Nhưng lúc này ánh mắt Huyết Vô Lệ lại lộ vẻ tuyệt vọng.

Hắn biết quan hệ giữa Sở Hưu và Thiên Môn, sau đó cũng nghe được từ miệng Chư Thiên Hiểu chuyện Quân Vô Thần sử dụng Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán Sở Hưu.

Nhưng chính vì biết nên hắn mới thấy tuyệt vọng.

Rơi vào tay kẻ có nợ máu với Thiên Môn như Sở Hưu, hắn đã không còn hy vọng sống sót.

Trước đó hắn còn nghĩ mình nên cám ơn Sở Hưu vì đã giết La Thần Quân, cho hắn cơ hội lên chức.

Kết quả bây giờ Sở Hưu giết hắn, trong Thiên Môn lại có người nên cảm ơn Sở Hưu cho mình cơ hội lên chức.

Nghĩ vậy, Huyết Vô Lệ cắn răng nói: “Sở Hưu, tốt xấu gì ngươi cũng là giáo chủ Ma Giáo, kiêu hùng Ma đạo, là nhân vật chí tôn trên giang hồ, có gan thì cho ta thống khoái đi!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ai nói ta muốn giết ngươi? Ta đã nói, chỉ cần nghe lời, sẽ không chết.”

Một khắc sau, thân hình Sở Hưu khẽ động, đã đi tới căn đình.

Hắn nhìn qua Đường Triển hỏi: “Ngươi từng biết ta?”

Đường Triển run rẩy, dường như lúc này mới phản ứng lại, cung kính thi lễ với Sở Hưu nói: “Tại hạ đệ tử bị ruồng bỏ của Đường Gia Bảo, Đường Triển, ra mắt Sở giáo chủ!

Tại hạ vốn là một thợ thủ công bình thường trong Đường gia, chỉ vì...”

Sở Hưu xua tay nói: “Ta không hứng thú nghe ngươi kể lể thân thế. Hôm nay ngươi đã thấy nhiều chuyện rồi, theo lý mà nói ta nên giết ngươi diệt khẩu.

Nhưng chắc chắn ngươi không muốn chết, cho nên cho ta một lý do, ngươi có thể làm gì? Trên người ngươi có gì giá trị có thể khiến ta không giết ngươi?”

Đường Triển bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, đầu óc trống rỗng, gần như vô thức hô to: “Ta căn cứ theo đồ phó ám khí bí truyền của Đường Gia Bảo nghiên cứu ra ám khí tập hợp hơn một ngàn loại thủ pháp ám khí, Thiên Cơ Biến! Chỉ cần có đủ vật liệu, hơn nữa khắc họa trận pháp đủ mạnh trên ám khí là có thể đánh giết cường giả cảnh giới Chân Đan, thậm chí là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần!

Thiên Cơ Biến không có bản vẽ, bản vẽ trong đầu ta, toàn bộ giang hồ chỉ có ta có thể chế tạo Thiên Cơ Biến!”

Lục Giang Hà ở bên cạnh bĩu môi, thằng nhãi này sao chép ý tưởng của hắn, điều này là hắn nói ra lúc vừa rồi.

Sở Hưu hài lòng gật đầu nói: “Không tệ, từ nay về sau ngươi chính là người của Thánh Giáo ta, chuyên phụ trách chế tạo ám khí và Thiên Cơ Biến mà ngươi nói cho Thánh Giáo ta.”

Ngay lúc Đường Triển vừa thả lỏng một hơi, Sở Hưu lại nói: “Lấy cái thứ trên người ngươi ra đi, đó không phải bảo bối đâu, còn gây ra họa sát thân đấy.”

Nói đoạn, Sở Hưu vung tay, một hộp gấm bay từ người Đường Triển ra, nắp hộ hé mở, hóa ra bên trong là một viên chìa khóa Thông Thiên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận