Côn Luân Ma Chủ

Chương 1861: Chiêu hàng 2

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai đồng thời biến sắc.

Trước đó kế hoạch của Thiên Hạ Kiếm Tông tuyệt đối không có vấn đề, nhưng bây giờ sự tồn tại của Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo đã là biến số lớn nhất!

Sở Hưu trầm giọng nói: “Hai vị, chuyện đã tới nước này rồi, không thể làm trung lập được nữa.

Đại thế đại tranh đã bắt đầu, cho dù hai người muốn quy ẩn trong rừng rậm cũng bị người ta bắt từ trong núi đi ra.

Cho nên hiện tại hai vị chỉ có hai lựa chọn.

Một là, ta giết hai đệ tử của các vị, bây giờ ta bồi thường các vị hai đệ tử, chúng ta quên hết ân oán lúc trước, bỏ qua thù hận, từ nay liên thủ.

Ta cam đoan chỉ cần Côn Luân Ma Giáo bất diệt, hai chi phái Trấn Long và Cổ Nguyệt sẽ vĩnh viễn trường tồn.

Còn lựa chọn thứ hai chính là hôm nay chúng ta quyết một trận sống mái.

Lựa chọn ra sao, mời hai vị tự nghĩ.”

Sở Hưu vừa nói xong, Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời trầm mặc.

nửa ngày sau Long Linh Nhi mới dịu dàng gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Tiếng sư phụ này khiến Phương Bạch Độ như có bậc thang, hắn hừ lạnh một tiếng nói: ”Biết ta là sư phụ của ngươi, còn không mau giải Huyễn Nguyệt Luân cho ta?”

Nghe vậy Long Linh Nhi vô thức nhìn về phía Sở Hưu, thấy Sở Hưu gật nhẹ đầu một cái, cô lập tức giải khai Huyễn Nguyệt Luân, cung kính dâng lên cho Phương Bạch Độ.

Phương Bạch Độ hừ lạnh một tiếng nói: “Được rồi, ngươi tiếp tục giữ cái này đi, ta đã đưa ra rồi, không tính thu hồi lại.”

Tuy trước mắt Phương Bạch Độ đã lựa chọn, nhưng trong lòng không thể không có khúc mắc.

Nhưng bây giờ lựa chọn như vậy đã là có lợi nhất cho họ.

Sở Hưu cười ha hả nói: “Hai vị, sau này các ngươi sẽ biết mình đã quyết định chính xác như thế nào.”

Hứa Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng nói: “Chính xác? Ngươi cứ giải quyết nguy cơ trước mắt đi đã.

Bây giờ Thiên Hạ Kiếm Tông và Chiến Võ Thần Tông đang bao vây Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, sau khi giết Diệp Duy Không ngươi đã trọng thương, lấy gì ra xoay chuyển tình thế ở Đông Vực?

Tuy thực lực của Côn Luân Ma Giáo ngươi không yếu, nhưng chiến lực cấp cao thì ngoài ngươi ra không ai đủ sức ra mặt.

Phải biết trong Thiên Hạ Kiếm Tông có tới tứ đại kiếm tôn.”

Tuy bây giờ đám người Hứa Thiên Nhai đã nhận thua, ngoài mặt là bắt tay giảng hòa với Sở Hưu, thực tế là đầu hàng.

Nhưng dù sao oán hận giữa đôi bên đã chất chứa lâu ngày, Hứa Thiên Nhai vẫn vô thức tranh cãi với Sở Hưu.

Sở Hưu không để ý mà nói với Phương Bạch Độ: “Phương tôn giả, chi phái Cổ Nguyệt các ngươi có nhiều bí pháp. Nghe nói các ngươi có một môn bí pháp tên là Di Nguyệt Đại Pháp, có thể nhanh chóng dịch chuyển lực lượng khí huyết, tu bổ thân thể có phải không?”

Phương Bạch Độ tức giận lườm Long Linh Nhi một cái, chắc chắn tin tức này là con nhóc phản bội kia nói cho Sở Hưu.

Đương nhiên những chuyện đó cũng không quan trọng nữa, Phương Bạch Độ gật đầu nói: “Đúng là có công pháp như vậy, nhưng thương thế của Sở giáo chủ quá nghiêm trọng, muốn di chuyển hoàn toàn cần phải tìm một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên mới có thể tu bổ thân thể được.

Nhưng như vậy, vị Võ Tiên này tạm thời bị hao tổn khí huyết mà phế bỏ.

Dùng một Võ Tiên đổi lấy một võ giả, có phần không đáng.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần Võ Tiên, võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền dưới trướng ta có lực lượng khí huyết cực kỳ phong phú.

Nói đoạn, Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía Lục Giang Hà, khiến Lục Giang Hà run lên lẩy bẩy.

Lục Giang Hà cảm thấy Sở Hưu rất không tử tế.

Mỗi lần gặp chuyện tốt thì không có hắn, còn gặp chuyện thế này lại nhớ tới.

Thấy Sở Hưu lại định bảo mình lấy máu, Lục Giang Hà vội vàng nói: “Sở đại giáo chủ, ngươi làm vậy là định chơi chết ta hay sao?

Tu vi thân thể của ngươi còn mạnh hơn cả Trần Thanh Đế, chút khí huyết nhỏ nhoi ấy của ta làm sao đủ tu bổ thân thể ngươi?”

Thấy Lục Giang Hà bị dọa tới như vậy, Lã Phụng Tiên cười nói: “Tính thêm cả ta nữa, khí huyết của hai người chúng ta chung vào chắc cũng đủ.”

Phương Bạch Độ quan sát Lã Phụng Tiên một chút, gật đầu nói: “Thêm ngươi cũng gần đủ rồi.”

Sở Hưu không chối từ, gật đầu nói: “Lã huynh, đa tạ.”

Lục Giang Hà ở bên cạnh lẩm bẩm: “Ta cũng hiến máu, sao không cám ơn ta?”

Sở Hưu không để ý tới Lục Giang Hà mà bảo Phương Bạch Độ mau chóng thi triển Di Nguyệt Đại Pháp.

Không thể không nói các loại bí thuật của chi phái Cổ Nguyệt đúng là thần kỳ.

Thương thế như Sở Hưu hiện tại, nếu ăn đan dược thay cơm cũng phải mất hơn nửa tháng mới khỏi hẳn.

Nhưng bí pháp của Phương Bạch Độ rút lực lượng khí huyết của Lã Phụng Tiên và Lục Giang Hà, chỉ trong nháy mắt đã khiến thương thế của Sở Hưu hồi phục tới đỉnh phong.

Còn về tiêu hao lực lượng thì không cần phải lo, trên đường đi Sở Hưu có thể bù đắp được.

Nhưng thế gian này không có gì là hoàn hảo.

Bí pháp của chi phái Cổ Nguyệt đúng là thần kỳ kinh người, nhưng sức chiến đấu hơi thấp.

Cho nên chi phái Cổ Nguyệt đời đời giao hảo với chi phái Trấn Long, tạo thành liên minh, hai bên có thể bổ sung cho nhau.

Thư giãn thân thể, Sở Hưu vung tay lên nói với đám người Thương Thiên Lương: “Thanh lý dư nghiệt Hàn Giang Thành, ai đầu hàng thì không giết.”

Đám người Thương Thiên Lương sẽ không hỏi không hàng thì sao.

Đã không phải ngày đầu tiên lăn lộn trên giang hồ, không hàng sao phải nhiều lời?

Sau khi thanh lý đám võ giả Hàn Giang Thành xong, Sở Hưu mới vung tay, thu hồi trận pháp Vô Căn Thánh Hỏa bao phủ xung quanh.

Sở Hưu nói với Phương Bạch Độ: “Phương tôn giả, bây giờ chúng ta có thể dịch chuyển tới Hàn Giang Thành không?”

Phương Bạch Độ gật đầu nói: “Được thì cũng được, trước đó ta đã chế tạo một trận bàn có thể định vị tọa độ của Hàn Giang Thành.

Nhưng các ngươi đừng nghĩ tới chuyện dịch chuyển nhiều người như vậy, ta không có nhiều lực lượng như vậy, tối đã chỉ dưới trăm người thôi.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi Ngụy Thư Nhai: “Ngụy lão, Hàn Giang Thành gần Hoàng Thiên Các hơn hay gần Lăng Tiêu Tông hơn?”

Ngụy Thư Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là gần Lăng Tiêu Tông hơn. Từ chỗ chúng ta tới Hoàng Thiên Các và từ Hàn Giang Thành tới Hoàng Thiên Các là bằng nhau.”

Ngay lúc Phương Bạch Độ cho rằng Sở Hưu sẽ để bọn họ dịch chuyển tới Hàn Giang Thành trước, sau đó mới tới Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lưu lại một ít người trấn thủ Côn Luân Ma Giáo, Lã huynh, lão Lục, những người này giao cho các ngươi quản lý. Vừa hay các ngươi hao tổn khí huyết quá lớn, không thích hợp tái chiến.

Những người khác theo ta tới Hoàng Thiên Các cứu viện.”

Phương Bạch Độ nghe vậy sửng sốt.

Bỏ gần tìm xa, thế là thế nào?

Nhưng ngay sau đó Phương Bạch Độ lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng thay đổi, ánh mắt nhìn Sở Hưu mang chút phức tạp, thậm chí còn có vẻ sợ hãi.

Đến bây giờ hắn mới hiểu vì sao thực lực của mình không kém nhưng lại không thể khai tông lập phái như Sở Hưu.

Muốn thật sự khai tông lập phái, tuy thực lực rất quan trọng, nhưng thủ đoạn ngoan độc lại càng quan trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận