Côn Luân Ma Chủ

Chương 1478: Giải Anh Tông

Thật ra thực lực của Giải Anh Tông trước mắt cũng không quá mạnh, thậm chí khi giao chiến với hắn, Sở Hưu còn không thấy áp lực như giao chiến với Lăng Vân Tử.

Đương nhiên cũng có khả năng là không phải Giải Anh Tông quá yếu mà là Sở Hưu đã mạnh hơn lúc nghênh chiến Lăng Vân Tử trên đỉnh Côn Luân Sơn.

Lúc này, theo Sở Hưu, thực lực của Giải Anh Tông không quá kinh khủng, nhưng lý giải võ đạo của hắn, các quy tắc lực lượng biến ảo kỳ dị hoàn toàn khác với võ giả ở hạ giới.

Một vạn năm qua, võ đạo thượng cổ và võ giả hạ giới đã có sai biệt, hai bên tuy kế thừa cùng một mạch, nhưng về mặt chi tiết lại đưa tới hai con đường.

Đối mặt với đòn này của Giải Anh Tông, Sở Hưu tay niết ấn quyết, chính là Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn.

Nhưng lần này Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn mà Sở Hưu kết ấn lại cực kỳ nhỏ bé, chỉ lớn cỡ một thước, song nó hấp thu tất cả mọi lực lượng xung quanh, ngay cả chỉ lực từ bốn ngón tay của Giải Anh Tông.

Thậm chí Lâm Nhai Tử còn có một cảm giác, nếu ấn pháp này của Sở Hưu thay đổi phương hướng, thậm chí y còn có thể vặn vẹo toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông!

Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, giới tử nạp Tu Di.

Thời khắc này, Sở Hưu đã thi triển thần vận chân chính của thức ấn pháp này, nâng nó lên tới đỉnh phong, đỉnh phong mà ngay cả người sáng tạo ra nó là Thánh Tăng Đàm Uyên cũng chưa từng đạt tới!

Giải Anh Tông thấy không ngờ chiêu này của mình bị Sở Hưu ngăn cản, bất giác nhíu mày. Một khắc sau, phía sau hắn bùng lên ánh kim, lực lượng nguyên thần huyễn hóa thành một thần ánh, tay niết ấn quyết đánh về phía Sở Hưu!

Đây lại là một môn bí pháp nguyên thần!

Sau đầu Sở Hưu cũng bùng lên lực lượng nguyên thần, thậm chí y không vận dụng lực lượng tâm ma mà trực tiếp sử dụng lực lượng nguyên thần hóa thành bộ dáng Đại Hắc Thiên Ma Thần, trong mắt thứ ba cũng tỏa ra ngọn lửa nguyên thần, đối phó lại.

Giải Anh Tông đột nhiên thu hồi lực lượng nguyên thần của mình, thần sắc kinh nghi bất định nhìn Sở Hưu: “Đại Hắc Thiên Ma Thần của Phạm giáo, rốt cuộc ngươi là ai?”

Trước đó Giải Anh Tông còn không nhận ra ngọn lửa diệt thế, Phạm giáo ở Tây Vực, rất ít khi đến Đông Vực, cho nên hắn chưa từng giao thủ với võ giả Phạm giáo.

Nhưng Phạm giáo tôn thờ Đại Hắc Thiên Ma Thần, rất nổi danh, hắn không thể không biết.

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Chi phái của ta có vị tổ sư từng kết bạn với người chấp chưởng của Đại Hắc Thiên Thần Cung trong Phạm giáo, hai bên xác minh công pháp với nhau, có gì lạ ư?”

Giải Anh Tông không nói gì, cũng không ra tay tiếp, chỉ đưa mắt nhìn Sở Hưu nửa ngày rồi cười lớn nói: “Truyền nhân của Cổ Tôn, danh bất hư truyền.

Ngươi có thực lực để không tuân thủ quy củ của ta, nhưng nếu ngươi dám chạm tới quy củ của Hoàng Thiên Các, vậy người tiếp theo ra tay sẽ không phải là ta!”

Nói xong Giải Anh Tông trực tiếp quay người bỏ đi.

Lâm Nhai Tử vẻ mặt đờ đẫn nhìn mọi chuyện, còn chưa kịp phản ứng lại.

Vừa rồi Giải Anh Tông còn tức giận cho là Sở Hưu khiêu khích uy nghiêm của mình, thế bây giờ là sao? Hình như hắn đâu có thua?

“Thế này là thế nào?”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Ngươi nghĩ vị quận trưởng đại nhân này là ngu ngốc à?”

Lâm Nhai Tử vội vàng lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, trong Hoàng Thiên Các thì năng lực quận trưởng đại nhân cũng rõ như ban ngày. Nghe nói trong số các quận mà Hoàng Thiên Các nắm giữ, quận trưởng đại nhân là người làm việc xuất sắc nhất.”

“Nếu vị quận trưởng đại nhân này không phải đồ ngốc, vậy vì sao hắn phải liều mạng giao chiến trong một trận đánh mà hắn không chắc chắn trăm phần trăm sẽ thắng lợi? Vì chút đồ mà các môn phái kia dâng lên? Làm thế thì mất giá quá.”

Từ đầu Sở Hưu đã cảm thấy vị quận trưởng đại nhân này ra vẻ bá đạo ngang ngược nhưng thực chất đang thăm dò, thăm dò thân phận và thực lực chân chính của y.

Vừa rồi bọn họ giao thủ ba chiêu, đều kiềm chế lực lượng của bản thân tới cực hạn, thậm chí không phá vỡ một miếng gạch nào, hiển nhiên bọn họ đều hiểu mục đích của đối phương.

Nếu Sở Hưu bị hắn dễ dàng nhận ra là kẻ giả mạo, hay hơi nhượng bộ nhún nhường, vậy y chỉ có thể để mặc cho đối phương nắn bóp.

Sau khi thăm dò, hắn phát hiện Sở Hưu không phải người dễ đối phó, đương nhiên không ra tay tiếp.

Thể diện là gì? Giải Anh Tông chỉ muốn lợi ích thực tế.

Cố thêm một thời gian nữa thôi là hắn được về Hoàng Thiên Các, không cần ăn thua đủ với một kẻ không rõ lai lịch ở đây.

Cho nên chỉ cần Sở Hưu không chạm tới vảy ngược của hắn, vi phạm quy củ của Hoàng Thiên Các, hắn cũng không thật sự liều mạng với Sở Hưu.

Sau khi ra khỏi Cửu Phượng Kiếm Tông, Văn Vĩnh Thái đang chờ tin của Giải Anh Tông ở bên ngoài, ngay khi thấy hắn đi ra, Văn Vĩnh Thái lập tức nhào tới hỏi: “Quận trưởng đại nhân, tình hình bên trong ra sao? Tên Sở Hưu kia là thật hay giả?”

Giải Anh Tông vỗ vai hắn, lạnh nhạt nói: “Trở về dọn dẹp một chút, đưa những thứ Sở Hưu kia muốn tới đi. Chủ động nhận thua, chắc hắn không diệt sạch Văn Phong Các đâu.”

Văn Vĩnh Thái vẻ mặt ngây dại: “Ngay cả quận trưởng đại nhân cũng không địch nổi tên Sở Hưu kia, rốt cuộc cảnh giới của hắn là gì?”

Giải Anh Tông hừ lạnh nói: “Nói hươu nói vượn? Thế nào là bản tọa không địch nổi tên Sở Hưu kia? Bản tọa cũng đâu có thua!”

Văn Vĩnh Thái nói nhỏ trong lòng, đâu có thua, vậy chẳng phải là cũng không thắng à?

Nhưng Văn Vĩnh Thái nào dám nói ra miệng, hắn chỉ thận trọng hỏi: “Nếu vậy, những thứ ta dâng lên lúc trước, quận trưởng đại nhân có thể trả lại cho chúng ta không?”

Giải Anh Tông liếc nhìn Văn Vĩnh Thái một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt lại dọa cho Văn Vĩnh Thái nhảy dựng lên. Tiếp đó Văn Vĩnh Thái quay người bỏ đi, không dám nói thêm nửa câu.

Nhìn bóng lưng Văn Vĩnh Thái, Giải Anh Tông cười lạnh nói: “Đồ đã vào túi bản tọa còn muốn lấy ra? Ngây thơ!”

Giải Anh Tông vuốt cằm suy nghĩ, mình vẫn phải báo cáo chuyện này lên Hoàng Thiên Các, bằng không một khi có vấn đề gì xảy ra, mình cũng phải chịu trách nhiệm.

Thật ra bất luận là Hoàng Thiên Các hay các đại môn phái khác trong Đại La Thiên, bọn họ không có lòng căm thù đối với truyền nhân của Cổ Tôn, ngược lại thái độ là không buồn để ý.

Nhưng điều kiện bắt buộc là những truyền nhân của Cổ Tôn đừng làm gì quá đáng.

Bước vào giang hồ cũng được, nhưng một khi đảo loạn trật tự giang hồ, vậy phải có người nhúng tay.

Sở Hưu này tuyệt đối không phải người lương thiện, hơn nữa sau khi giao thủ vài chiêu lúc vừa rồi, Giải Anh Tông cũng không mò được ngọn nguồn của đối phương. Hắn chỉ có thể khẳng định, với cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà có chiến lực như vậy, ngoài truyền nhân của Cổ Tôn thì chỉ có các thiên tài đỉnh phong mà các đại môn phái bồi dưỡng ra.

Dù sao, bất luận thân phận của đối phương là gì, mình cứ báo cáo tình hình lên, vạn nhất có phiền phức cũng không ảnh hưởng tới công lao của mình.

Còn bên Văn Vĩnh Thái, sau khi trở về Văn Phong Các, lần này hắn không giở mưu kế vặt ra nữa mà trực tiếp gọi Văn Đông Lai đến đánh cho một trận rồi đóng gói tất cả điển tịch của Văn Phong Các giao cho Sở Hưu.

Hắn đã sợ rồi.

Vị quận trưởng đại nhân Giải Anh Tông này ở lại Phương Lâm Quận hơn mười năm, thủ đoạn cay độc thuần thục, tuy không mấy khi xuất thủ nhưng lại khiến các thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận ngoan ngoãn nghe lời.

Bây giờ, Giải Anh Tông cũng không làm gì được Sở Hưu, hắn có thể làm gì? Tuy rất đau lòng, nhưng hắn không muốn theo chân đám người Trường Hà Phái.

Sở Hưu cũng không ngờ Văn Vĩnh Thái lại biết điều như vậy, đúng là mình không uổng công.

Sau khi nhận được thứ mình muốn, Sở Hưu cũng chẳng buồn gây sự với Văn Vĩnh Thái, lại bắt đầu xem xét những ghi chép tin tức của Văn Phong Các.

Điều đáng mừng là trong ghi chép tin tức của Văn Phong Các thật sự có tin tức mà y muốn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận