Côn Luân Ma Chủ

Chương 1821: Lão man vương 1

Sau khi nhận được lời hứa của Tề Thiện thiền sư, Sở Hưu định cáo từ, trở về Đông Vực.

Rốt cuộc Thiên La Bảo Tự suy nghĩ ra sao, thật ra Sở Hưu cũng không biết.

Nhưng y biết, nếu người chấp chưởng Thiên La Bảo Tự hiện tại là người mạnh mẽ, chắc chắn sẽ đáp ứng y.

Nếu bỏ qua cơ hội đánh trọng thương Phạm Giáo như vậy, đợi tới khi điện chủ Vishnu Điện đời tiếp theo trưởng thành, Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự lại khôi phục cân bằng.

Lúc này trong Thiên La Bảo Tự, lão tăng từng lên tiếng chất vấn Sở Hưu nhìn theo bóng lưng y đi khỏi, không khỏi lên tiếng nghi ngờ: “Thủ tọa, những gì Sở Hưu này nói có tin được không? Ngoài trong Đại La Thần Cung, chúng ta chưa từng tiếp xúc với hắn, vạn nhất hắn lừa gạt chúng ta thì sao?”

Tề Thiện thiền sư trầm giọng nói: “Tâm tư xảo quyệt, nói dối hết lời này tới lời khác, đương nhiên không thể tin!”

Lão tăng kia kinh ngạc nói: “Vậy vì sao ngài lại đáp ứng hắn?”

Tề Thiện thiền sư nhìn về phương tây, điềm nhiên đáp: “Vì có một câu của hắn là thật, đó là hắn cũng muốn hủy diệt Phạm Giáo.

Lý do không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Riêng kết quả này, hắn sẽ không lừa Thiên La Bảo Tự ta.”

“Vì sao?”

“Vì toàn bộ Đại La Thiên, không ai có thể đắc tội tới chết với cả Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo!”

Ân oán giữa Sở Hưu và Phạm Giáo là thật, một cung chủ một điện chủ đều chết trong tay Sở Hưu. Nhiều năm nay, có thể nói ngoài Thiên La Bảo Tự, xưa nay chưa ai từng khiến Phạm Giáo phải chịu thiệt lớn tới vậy.

Nhưng hiện tại Sở Hưu đã làm, cho nên thù hận giữa y và Phạm Giáo là không thể hóa giải.

Nếu lúc này y còn dám đắc tội với cùng với Thiên La Bảo Tự, vậy rõ ràng y là thằng điên.

Tề Thiện thiền sư nhìn ra Sở Hưu nói dối hết lời này tới lời khác, nhưng cũng nhìn ra Sở Hưu không phải kẻ điên, đương nhiên không làm chuyện như vậy.

“Đi thôi, điều động các đường viện, hành động càng lớn càng tốt, để Phạm Giáo thấy Thiên La Bảo Tự ta đã chuẩn bị ra tay diệt trừ lũ dị đoan đó!”

Sau khi trở lại khu vực Nam Man, Sở Hưu không hề trì hoãn, lập tức gọi tất cả võ giả đang bế quan đến Đại La Thiên, chỉ để lại một ít người trấn thủ dưới hạ giới.

Y chỉ có thời gian ba tháng, từ Tây Vực trở về đã tốn hơn một tháng, đi tới nơi còn mất một tháng, mà lần này nhiều người, có thể sẽ tốn càng nhiều thời gian. Cho nên thời gian để Sở Hưu tập kết nhân thủ đã không còn nhiều.

Đợi tới khi người dưới hạ giới lục đục kéo nhau xung quanh, Sở Hưu thuật lại mọi chuyện cho bọn họ, nhưng thật ra đám người Ngụy Thư Nhai không quá ngạc nhiên.

Nếu Sở Hưu đã tới Tây Vực, hơn nữa còn ấn định sự việc, vậy chứng minh Sở Hưu có nắm chắc nhất định trong chuyện này, bọn họ chỉ cần chấp hành là được.

Trần Thanh Đế hai mắt tỏa sáng nói: “Đám lừa trọc của Phạm Giáo? Vừa xuất quan đã có người để đánh, đúng là không tệ.’

Thật ra võ đạo của Trần Thanh Đế thích hợp đột phá trong chém giết, trận chiến với Quân Vô Thần tuy hắn chỉ bị ngược đãi, thậm chí gãy mất một tay gần đây mới tĩnh dưỡng xong, nhưng về mặt tu luyện lại có không ít lĩnh ngộ.

Lục Giang Hà ở bên cạnh nhắc nhở: “Phạm Giáo không phải lừa trọc, người ta có tóc.”

Trần Thanh Đế tùy ý xua tay nói: “Mặc kệ nó, dù sao bọn chúng cũng chung đường với lũ lừa trọc.”

Lục Giang Hà lại nhắc: “Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự không phải người chung đường. Thiên La Bảo Tự là theo phái Thiền Tông, căn nguyên của hai bên có liên quan nhưng lại hoàn toàn khác biệt.”

Trần Thanh Đế sắc mặt bất thiện nhìn sang phía Lục Giang Hà, tên này nghiện phá rối à?

Thấy biểu cảm của Trần Thanh Đế, Lục Giang Hà lập tức rụt cổ lại, vội vàng nói: “Ngươi nói thế nào cũng được, ngươi thích là được.”

Lục Giang Hà vẫn hơi sợ Trần Thanh Đế, phải nói là hắn thấy sợi loại người cuồng chiến như vậy.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, thời gian cho chúng ta không còn nhiều, lập tức tới khu vực Nam Man tập kết.

Hắc Kiệt, Lục Phi, các ngươi có biết gì về man tộc bên Tây Vực không?”

Hắc Kiệt và Lục Phi là Sở Hưu gọi từ sâu trong Nam Man ra.

Trước đó y một thân một mình đi ngang qua rừng rậm Nam Man, có lẽ còn không khiến người khác chú ý. Nhưng lần này y phải dẫn theo vạn người cùng nhau đi ngang qua rừng rậm Nam Man, trừ phi đám man tộc kia là mù lòa, bằng không làm sao bọn họ lại coi như không thấy.

Hắc Kiệt nói: “Từng tiếp xúc một chút, bộ lạc man tộc ở phía tây rất lớn, lớn hơn bộ lạc Hắc La của chúng ta hiện giờ nhiều.

Hơn nữa bên đó có một đại bộ lạc La Sơn, thống lĩnh mười mấy bộ lạc trong rừng rậm phía tây.

Thủ lĩnh của bộ lạc La Sơn là lão man vương, thực lực rất mạnh, e là không yếu hơn thần sứ đại nhân.

Hơn nữa man vương hành xử công bằng, xưa nay chưa từng ức hiếp các bộ lạc khác, thậm chí còn hỗ trợ khi các bộ lạc thiếu con mồi, cho nên các bộ lạc khác rất kính trọng.

Đại nhân, nếu ngài muốn đi ngang qua rừng rậm Nam Man, chỉ cần giải quyết lão man vương là mọi chuyện đều ổn thỏa.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Các ngươi theo ta tới rừng rậm phía tây một chuyến, những người khác đi sau.”

So với việc giao tiếp với các tông môn đứng đầu sống lâu tới thành tinh, thật ra Sở Hưu thích tiếp xúc với đám man tộc này hơn, ít nhất bọn họ không có nhiều trò lòng vòng.

Vị trí của bộ lạc La Sơn là ở sâu nhất trong khu rừng phía tây, lần trước Sở Hưu đi ngang qua Tây Vực cũng không tới nơi này.

Trên đường đi còn có không ít bộ lạc tạo trạm giám sát chặn đường, nhưng có Hắc Kiệt và Lục Phi dẫn đường, hiện tại bộ lạc Hắc La cũng coi là bộ lạc lớn trong số man tộc nên đi qua những nơi này rất thuận lợi.

Vài ngày sau bộ lạc La Sơn mới xuất hiện trước mặt Sở Hưu.

Phần lớn bộ lạc man tộc đều rất đơn sơ, do vấn đề di chuyển cho nên ngay chính những man tộc cũng không mấy dụng tâm.

Nhưng bộ lạc La Sơn này lại là một thành thị nho nhỏ, được xây dựng từ đá xanh hiếm có trong rừng rậm, trông khá ra dáng, trong đó còn có không ít kiến trúc mô phỏng thành trì của nhân tộc, chuyện này khiến Sở Hưu cảm thấy rất mới lạ.

Khi Hắc Kiệt và Lục Phi dẫn Sở Hưu tới nơi, chỉ nghe một tiếng nổ vang, người người từ cổng rơi xuống.

Man tộc đó thân cao khoảng hai trượng, cho dù là Hắc Kiệt thân hình cao lớn uy vũ nhưng đứng trước hắn vẫn không khác gì người lùn.

Hắn chỉ mặc một cái váy da hổ, thân trên để tràn khắc đầy hình xăm, ngay cả gương mặt cũng có vậy, nhìn từ xa trông như ác quỷ.

Mỗi bước đi của người khổng lồ man tộc này đều như động đất núi lở, lực lượng ẩn chứa trong thân thể này cường đại tới mức ngoài Trần Thanh Đế ra đây là người mạnh nhất mà Sở Hưu từng thấy.

“Hắc Kiệt, ngươi dẫn theo tên nhân tộc này là đồ ăn khuya cho chúng ta hay sao?

Tiểu nha đầu Lục Phi cũng tới à, định gả cho ta ư?

Dũng sĩ cường tráng nhất nên có cô gái xinh đẹp nhất, gả cho Long Sơn ta, ta cam đoan ngươi sẽ có vô số con mồi, cho dù ngươi muốn cái sừng duy nhất trên đỉnh đầu Sơn Giao, ta cũng có thể lột xuống cho ngươi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận