Côn Luân Ma Chủ

Chương 1700: Ăn cướp thất bại

Nhưng cùng lúc, lực lượng của Phong Tiên Phù cũng lan tràn, lại trực tiếp phong tỏa lực lượng còn sót lại của Đại Bi Chú, trời khóc đổ mưa máu ngưng bặt.

Sở Hưu đột nhiên nheo mắt, ma khí cuồng bạo càn quét quanh người, tất cả mọi lực lượng đều bị y hấp thu, thân hình bắt đầu phóng đại.

Từ khi xuất hiện đến giờ đạo sĩ trẻ tuổi luôn rất bình tĩnh, chỉ có thời khác này hắn mới lộ vẻ kinh ngạc.

"Thần thông!"

Sau khi kinh ngạc, ánh mắt đạo sĩ trẻ tuổi toát lên vẻ nghiêm nghị. Trường kiếm và phất trần trong tay hắn đều được thu lại, hai tay kết thành một ấn quyết cực kỳ phức tạp. chấn động đạo uẩn lan tỏa, mây mù lượn lờ, một hư ảnh đỉnh thiên lập địa, quan sát chúng sinh dưới nhân gian!

Thần thông - Vạn Pháp Lưu Tiên!

Một quyền của Pháp Thiên Tượng Địa đánh xuống, hư ảnh mơ hồ giữa không trung giơ tay nắm lấy. Quy tắc trong thiên địa như lập tức biến ảo, hóa thành vô số xiềng xích quấn lấy Pháp Thiên Tượng Địa, khiến cho quyền này của Sở Hưu có cố thế nào cũng không thể đánh xuống.

Ba giây, hai bên giằng co ba giây, tuy chỉ ba giây nhưng chấn động lực lượng xông thẳng tới chân trời, động tĩnh cực kỳ khủng khiếp

Thân hình Sở Hưu hơi động, lực lượng của Pháp Thiên Tượng Địa thối lui, đồng thời đạo sĩ trẻ tuổi cũng tản đi hư ảnh cường đại kia.

“Ăn cướp thất bại rồi, ta không cướp được của ngươi.” Sở Hưu lạnh nhạt nói.

Sở Hưu tới là để ăn cướp chứ không phải tìm người quyết đấu sinh tử.

Tuy y còn rất nhiều lá bài tẩy chưa sử dụng, nhưng y tin tưởng đối phương cũng như mình.

Đạo sĩ trẻ tuổi lắc đầu nói: “Thật ra ta cũng muốn cướp ngược lại ngươi, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như cũng không cướp được rồi.

Thôi, không lãng phí thời gian nữa. Vị huynh đài này, chúc ngươi ăn cướp thuận lợi. Chúng ta sẽ gặp lại trước Đại La Thần Cung.”

Trước khi đi, đạo sĩ trẻ tuổi chắp tay với Sở Hưu nói: “Bắc Vực, Tam Thanh Điện, Phương Dật Chân.”

Sở Hưu cũng chắp tay nói: “Đông Vực, Sở Hưu.”

Sau khi đánh xong, báo họ tên, ánh mắt hai người đều có vẻ hiểu ra.

Trước đó Sở Hưu chỉ nổi tiếng ở Đông Vực, nhưng sau khi y liên thủ với Thiên Ma Cung hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, tiếng tăm của Sở Hưu còn cao hơn tưởng tượng của chính mình.

Còn Sở Hưu, tuy chưa từng nghe tên Phương Dật Chân nhưng chỉ cần cái tên Tam Thanh Điện là đủ cho Sở Hưu biết, thực lực của đối phương như vậy là rất bình thường.

Chí tôn của Đạo môn, Tam Thanh Điện, thậm chí có nói là đại phái đệ nhất Đại La Thiên cũng không đủ.

Cho nên đệ tử trẻ tuổi của Tam Thanh Điện có tu vi nửa bước Võ Tiên cũng không có gì là lạ, thậm chí hiện tại có một Võ Tiên xuất hiện, Sở Hưu cũng không lấy làm lạ.

Phương Dật Chân thản nhiên rời khỏi, Sở Hưu lại tiếp tục ngồi tại chỗ ôm cây đợi thỏ.

Mấy ngày nay thu hoạch của Sở Hưu cũng khá, đã tích cóp được tới hơn một trăm tấm lệnh bài, nhưng muốn vào Đại La Thần Cung tu hành, lượng lệnh bài phải tăng gấp mấy lần mới miễn cưỡng đủ số.

Lúc này tại một nơi khác ở Trung Châu, trong chùa miếu quỷ mị, kiếm khí tung hoành, trực tiếp tiêu diệt mọi thứ trước mắt, ngay cả yêu quỷ trốn nơi sâu nhất cũng hóa thành hồn tinh.

Ảo ảnh tan đi, để lộ một võ giả mặc áo lục tay cầm trường kiếm xanh lục, chính là truyền nhân của Lăng Thiên Kiếm Tôn, Vũ Văn Phục từng thua dưới tay Sở Hưu.

Vũ Văn Phục là người biết hổ thẹn, biết tiến bộ. Sau lần thua dưới tay Sở Hưu ở Lăng Tiêu Tông, hắn không có mặt mũi trở về bên cạnh sư phụ, mà lập tức bế quan khổ tu, mãi tới trước lúc Đại La Thần Cung mở cửa, hắn mới xuất quan.

“Thực lực của Vũ Văn huynh lại tiến bộ rồi, xem ra đám yêu tà quỷ vật trong Trung Châu này khó mà làm gì được ngươi.”

MỘt võ giả trung niên dáng vẻ mập mạp, mặc áo gấm, gương mặt mỉm cười ấm áp đứng bên cạnh nịnh bợ.

Người này chính là môn chủ Thần Cơ Môn tại Nam Vực, Tư Không Đàm, không tính là đại phái, chỉ có thể coi là môn phái cỡ trung.

Vốn dĩ những võ giả có sản nghiệp riêng như Tư Không Đàm rất ít khi tới Trung Châu tìm vận may, nhưng hắn đang lúc tráng niên, đời này lại không cam lòng từ bỏ, cho nên đến đây đặt cược một ván.

Vũ Văn Phục trầm giọng nói: “Còn chưa tính là gì, đây chỉ là đám yêu quỷ yếu nhất. Chỉ cần không bị ảo ảnh trước mặt che giấu, nhắm mắt lại giết lung tung cũng có thể tiêu diệt được.

Sư phụ ta từng nói, yêu quỷ thật sự đáng sợ là ngươi không tìm được chân thân, cho dù ngươi có cảnh giới Võ Tiên, ngươi cũng không giết được nó.

Ảo nhưng cũng là thật, loại yêu quỷ cấp bậc đó sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của ngươi chứ không phải loại ảo thuật đơn thuần này.”

Tư Không Đàm lắc đầu nói: “Gặp được yêu quỷ cấp bậc này thì chúng ta chỉ có thể bỏ chạy giữ lấy mạng thôi, Chỉ có cường giả như Vũ Văn huynh mới có thể giao chiến với nó.

Đúng rồi, Vũ Văn huynh, trước khi đến đây ngươi bảo ta chú ý động tĩnh của tên Sở Hưu kia, giờ ta đã tìm ra hắn đang ở đâu.”

Vũ Văn Phục lập tức hỏi: “Tên Sở Hưu kia đang ở đâu?”

Tư Không Đàm sắc mặt kỳ quái đáp: “Hiện giờ tên Sở Hưu kia đang canh gác trước cửa một sơn cốc giữa khu vực bên trong và khu vực bên ngoài của Trung Châu. Đã rất lâu rồi hắn không rời khỏi nơi đó.”

"Hắn ở nơi đó làm gì?"

“Ăn cướp.”

“Ăn cướp.”

Tư Không Đàm gật đầu nói: “Đúng là ăn cướp, thung lũng đó là một trong những con đường buộc phải đi qua để vào trong Trung Châu. Hắn ngăn ở đó, đã cướp được lệnh bài và hồn tinh trên người không ít võ giả."

Gương mặt Vũ Văn Phục lộ vẻ âm trầm: “Tên Sở Hưu kia tính toán hay lắm, cũng phù hợp với tính cách của hắn.

Nhưng làm nhiều chuyện bất nghĩa như vậy ắt sẽ bị đánh chết. Tên Sở Hưu kia ngông nghênh bá đạo như vậy, tưởng Trung Châu này là nhà hắn mở chắc?”

Tư Đồ Khí thận trọng nói: “Vũ Văn huynh, ngươi định ra tay với tên Sở Hưu kia?

Không phải ta tâng bốc kẻ khác, tên Sở Hưu kia không phải hạng dễ đối phó đâu.

Trước đây không lâu, kẻ này liên thủ với Thiên Ma Cung, tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung. Hắn là loại hung ác dám động thủ với cả Võ Tiên đấy.

Tranh đoạt trong Đại La Thần Cung cực kỳ nguy hiểm, không khéo tới cuối cùng chúng ta còn chưa động thủ với Sở Hưu, tên Sở Hưu kia đã bị người khác hay yêu quỷ xử lý rồi.”

Vũ Văn Phục hừ lạnh một tiếng nói: “Ta cũng nghe nói chuyện này, các ngươi đề cao tên Sở Hưu kia quá mức.

Lúc đó chủ yếu là Thiên Ma Cung và vị cường giả Võ Tiên Già Thiên Ma Thủ - Viên Không Thành, liên quan quái gì tới tên Sở Hưu kia? Chẳng qua hắn âm thầm xúi giục các thế lực nhở ở Nam Vực làm bia đỡ đạn mà thôi. Đúng là chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế!

Chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn ta không tính là Chính đạo, sư phụ cũng không dạy ta thứ gọi là nhường nhịn!

Người chỉ nói với ta, mình mất đi thứ gì, mình muốn gì, tất cả đều phải dùng kiếm trong tay để lấy về.

Ta sẽ tự tay báo mối thù này, người khác giết Sở Hưu, phế bỏ Sở Hưu, có liên quan gì tới ta?’

Tư Không Đàm không nhịn được xoa đầu, có phải những kẻ dùng kiếm đều cố chấp như vậy không? Trong đầu chỉ có mỗi kiếm khí? Thiên Hạ Kiếm Tông đã vậy, truyền nhân Lăng Thiên Kiếm Tôn Vũ Văn Phục này cũng vậy, chẳng biết ứng biến gì cả.

Đương nhiên cho dù hắn có nghĩ vậy nhưng hắn cũng không dám nói ra.

Hắn chỉ là chưởng môn của một môn phái cỡ trung, khó khăn lắm mới trở thành hảo hữu với một vị truyền nhân của Cổ Tôn thực lực bất phàm, hắn không dám đắc tội với đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận