Côn Luân Ma Chủ

Chương 1965: Làm lớn chuyện 1

Xưa nay lão thiên sư vốn không phải hạng dễ đối phó.

Một ông lão hiền lành không thể tồn tại trong thời đại giang hồ hỗn loạn sau khi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ tới Đại La Thiên, cũng không thể dẫn dắt Thiên Sư Phủ quật khởi trong thời đại đó, trở thành thế lực đứng đầu Đạo môn.

Thật ra thời đại sau khi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ biến mất còn hỗn loạn hơn khi Côn Luân Ma Giáo hùng bá thiên hạ.

Côn Luân Ma Giáo hùng bá thiên hạ chỉ là lúc đầu tương đối hỗn loạn, nhưng không phải ai trong Côn Luân Ma Giáo cũng là loại cuồng sát, chỉ cần ngươi tuân thủ quy củ của Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên sẽ không có việc gì xảy ra.

Cho nên thời đại đó là loạn lạc mà vẫn có trật tự, Côn Luân Ma Giáo thống lĩnh hết thảy.

Sau khi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ biến mất, giang hồ trong thiên hạ tổng tấn công Ma Giáo, lúc này thời loạn lạc mới thật sự bắt đầu.

Khi đó thiên sư đời trước vừa mất, lão thiên sư vừa tiếp nhận đại quyền của Thiên Sư Phủ. Khi đó các võ giả gặp lão thiên sư không ai cảm thấy hắn mặt mũi hiền lành.

Cho nên lúc này nghe Sở Hưu đáp ứng, lão thiên sư lập tức trầm giọng nói: “Sở giáo chủ định làm thế nào? Thiên Sư Phủ chúng ta sẽ dốc toàn lực phối hợp!”

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Muốn đối phó với Huyền Thiên Cảnh thì đơn giản thôi, nhưng phải tính tới cả Tam Thanh Điện sau lưng bọn chúng, cho nên phải dốc toàn bộ lực lượng, đẩy chuyện này lên càng lớn càng tốt!”

Lão thiên sư lạnh lùng nói: “Giống như lúc ngươi ở Đông Tề à? Cái này thì dễ thôi.

Lão già này vẫn có một chút uy thế ở Tây Sở, không cần Sở giáo chủ làm như ở Đông Tề, tới từng thế lực một thuyết phục. Ta dám cam đoan chỉ cần Thiên Sư Phủ mở miệng có thể khiến tám phần mười thế lực võ lâm Tây Sở cầm vũ khí nổi dậy!

Hai phần mười còn lại, chắc Bái Nguyệt Giáo cũng ngứa mắt với đám võ giả Đại La Thiên này như vậy.

Sở giáo chủ, chúng ta cùng tới Bái Nguyệt Giáo, ta chắc tới chín phần mười sẽ thuyết phục được Dạ Thiều Nam.

Thiên Sư Phủ ta và Bái Nguyệt Giáo cùng là quốc giáo của Tây Sở, hai phái chúng ta cùng ra tay, chắc chắn triều đình Tây Sở cũng thuận theo. Đến lúc đó cùng nhau tấn công Huyền Thiên Cảnh, có thể khiến thiên địa ở Tây Sở lập tức thay đổi!”

Lời này của lão thiên sư khiến cả Sở Hưu cũng ngây ngốc.

Xưa nay y chưa từng thấy lão thiên sư mạnh bạo như vậy.

Hơn nữa lão thiên sư làm vậy đúng là rất thâm độc.

Hàng loạt kế hoạch được an bài, còn lưu loát hơn khi y làm việc ở Đông Tề.

Dù sao Sở Hưu cũng không phải võ giả Đông Tề, chỉ có thực lực chứ không có uy tín.

Lão thiên sư ra tay theo cách của y, rất có thể sẽ làm được như lời hắn nói, khiến thiên địa của Tây Sở lập tức lật nhào.

Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “ta nói làm lớn chuyện không phải làm lớn chuyện như vậy, kế hoạch kiểu đó chỉ dùng một lần thôi. Lần này ta không chỉ nhắm vào Huyền Thiên Cảnh mà còn nhắm vào Tam Thanh Điện, khiến bọn chúng không dám khinh thường võ giả hạ giới chúng ta nữa.

Lần ở Phạm Giáo là ta không muốn ra tay thật, còn lần này nếu không thấy chút máu thì thật có lỗi với tính toán của chúng ta.

Lão thiên sư, Tây Sở quá nhỏ, cho dù làm theo lời ngươi nói, kéo tất cả mọi người vào cũng vô dụng. Các môn phái kia và triều đình Tây Sở quá yếu, chẳng bằng đưa mắt ra xa hơn một chút.”

Thần sắc của lão thiên sư hơi đổi: “Ví dụ như?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ví dụ như Bắc Yên, ví dụ như Đông Tề!

Võ lâm Bắc Yên nghe theo hiệu lệnh của ta, cường giả tụ tập, giáo chúng của Côn Luân Ma Giáo cũng có thể tập trung ở Tây Sở.

Ta có thể ảnh hưởng tới võ lâm Đông Tề, thật ra lực ảnh hưởng của lão thiên sư ngươi còn cao hơn.

Ngươi ra mặt, chẳng lẽ Chân Vũ Giáo và Thuần Dương Đạo Môn lại không nể mặt? Hơn nữa ta nghe nói hình như ngươi còn có giao tình với lão tổ Doanh gia?

Những người này tụ tập ở Tây Sở không ra tay thì thôi, ra tay thì phải để Đại La Thiên hiểu rõ uy thế của võ lâm hạ giới!

Khi vừa hạ giới, bọn chúng luôn miệng nói chúng ta là đồng tông đồng nguyên, nhưng sự thật thì sao? Chẳng để chúng ta trong mắt!

Bọn chúng luôn giấu khinh thường và thành kiến trong lòng.

Tôn kính và tôn trọng không phải là dựa vào miệng lưỡi mà là dựa vào nắm đấm!”

Lão thiên sư kinh hãi nhìn Sở Hưu.

Vừa rồi hắn nói làm lớn chuyện là giống như lúc Sở Hưu làm ở Đông Tề, làm lớn về uy thế, khiến đối phương phải nghĩ tới tiếng tăm mà rút lui.

Nhưng Sở Hưu nói làm lớn chuyện lại là làm lớn chuyện thật sự.

Tuy y không nói rõ, nhưng hành động này của Sở Hưu đúng là muốn hủy diệt Huyền Thiên Cảnh.

Nhưng Sở Hưu nói như vậy lại khiến lão thiên sư vốn đã buông bỏ đắn đo cảm thấy trong lòng dâng trào nhiệt huyết.

Xưa nay tôn kính và tôn trọng không phải dựa vào miệng lưỡi mà là dựa vào nắm tay và đao kiếm.

Cũng giống như khi Đại La Thiên hạ giới, hắn bị Tam Thanh Điện cho chờ suốt một canh giờ.

Còn bây giờ, Huyền Thiên Cảnh hoàn toàn không để Thiên Sư Phủ trong mắt.

Nhưng dù sao lão thiên sư cũng là người lão luyện thành thục, vẫn có chút lý trí.

Cố nén cơn kích động trong lòng lão thiên sư trầm giọng nói: “Bố trí của ngươi đối phó với Huyền Thiên Cảnh cũng được, trong Vạn Đạo Thiên Cung ngươi đã có thể áp đảo Tất Du Trần rồi.

Nhưng nếu cuối cùng Tam Thanh Điện nhúng tay vào thì sao?

Không dám lừa gạt Sở giáo chủ, trước khi tới đây ta đã tới Tam Thanh Điện, kết quả là bị đóng cửa không tiếp.

Không có Tam Thanh Điện ngầm đồng ý, Huyền Thiên Cảnh sẽ không dám hành động quá đáng như vậy.”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Nhúng tay thì nhúng tay, nhưng ngươi nghĩ Tam Thanh Điện sẽ nhúng tay... hay nên nói là bọn họ dám nhúng tay tới mức độ nào?

Chúng ta tạo uy thế lớn như vậy không phải nhắm vào Tam Thanh Điện mà là Huyền Thiên Cảnh. Tam Thanh Điện nhúng tay vào cũng chỉ có thể khuyên giải, chẳng lẽ bọn họ lại dám tham gia chiến đấu, đối địch với toàn bộ võ lâm hạ giới hay sao?

Đừng quên, Đạo Tôn không ở đây, không có Đạo Tôn ra lệnh, bọn họ không dám làm như vậy.

Bất luận là Trịnh Thái Nhất hay Hoắc Cung Bật, bọn họ đều không dám.”

Sau lần trước tới Tam Thanh Điện giao dịch, Sở Hưu đã phát hiện uy danh của Đạo Tôn trong Tam Thanh Điện lớn tới vượt ngoài tưởng tượng.

Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật là chí cường giả bát trọng thiên, đặt ở bên ngoài cũng là người đứng đầu một đại tông môn.

Nhưng Sở Hưu lại phát hiện bọn họ không có chủ kiến, nói chính xác hơn là một khi dính tới chuyện Đạo Tôn đã dặn, hay dính tới lĩnh vực mà Đạo Tôn nắm giữ, bọn họ sẽ trở thành như vậy.

Sở Hưu thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc là bọn họ tôn kính Đạo Tôn hay là e ngại Đạo Tôn.

Dù sao Đạo Tôn không có mặt, Sở Hưu chắc tới chín phần mười là hai người chấp chưởng tạm thời Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật tuyệt đối không dám kéo Tam Thanh Điện vào trận chiến giữa hạ giới và Đại La Thiên.

Thấy Sở Hưu tự tin như vậy, lão thiên sư không do dự nữa, hắn trầm giọng nói: “Thời gian tới ta sẽ đi Đông Tề triệu tập nhân thủ, khi nào tiến đánh Huyền Thiên Cảnh?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận