Côn Luân Ma Chủ

Chương 1562: Ma uy vang thiên hạ

Nhưng lần này Sở Hưu không thể không bá đạo, toàn bộ khu vực Nam Man này nhất định phải nằm trong sự khống chế của y.

Thời gian còn lại, Sở Hưu vẫn luôn dưỡng thương trong khu vực Nam Man, đại cục đã định, mọi chuyện bên ngoài cứ giao cho bọn Ngụy Thư Nhai xử lý.

Thật ra Sở Hưu tới Đại La Thiên dưỡng thương sẽ nhanh hơn, dù sao nơi đó cũng có thiên địa nguyên khí vô cùng dồi dào.

Nhưng đối với Sở Hưu, Đại La Thiên cũng là nơi nguy cơ tứ phía.

Ở hạ giới y đã có năng lực làm Ma Chủ chấn nhiếp toàn bộ giang hồ, nhưng tới Đại La Thiên vẫn có không ít người uy hiếp được tới y.

Trong thời gian Sở Hưu bế quan dưỡng thương, hướng gió trên giang hồ đã hoàn toàn thay đổi.

Nam Bắc Phật Tông liên tiếp bị hủy diệt trong tay Sở Hưu, toàn bộ giang hồ đều bị bao phủ trong ma uy này.

Côn Luân Ma Giáo chấn nhiếp thiên hạ, sau năm trăm năm, dường như mọi chuyện lại lặp lại.

Đặc biệt là Phong Mãn Lâu, trước đó do thân phận của Sở Hưu nên Phong Mãn Lâu không liệt kê Sở Hưu trên Chí Tôn Bảng.

Nhưng sau khi Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, Phong Mãn Lâu lập tức xếp Sở Hưu lên vị trí thứ sáu trên Chí Tôn Bảng, ngay dưới Dạ Thiều Nam trên lão thiên sư.

Thật ra theo lý mà nói, Sở Hưu nên xếp trên Dạ Thiều Nam.

Dù sao hiện giờ thế lực của Côn Luân Ma Giáo đã hoàn toàn vượt qua Bái Nguyệt Giáo.

Nhưng Dạ Thiều Nam đang luyện hóa ma chủng, còn chưa xuất quan, không ai biết rốt cuộc thực lực của hắn ra sao.

Nếu Phong Mãn Lâu đặt Sở Hưu lên trên Dạ Thiều Nam, Phong Mãn Lâu sợ là Sở Hưu cho rằng bọn họ đang chia rẽ quan hệ giữa hai đại phái Ma đạo, cho nên không dám làm bừa.

Hiện tại toàn bộ giang hồ đều đang sợ bóng sợ gió, sau khi thấy Sở Hưu xuất thủ, không ai dám cam đoan mình có thực lực để đối đầu với y.

Lúc này, trừ phi tất cả các thế lực trên giang hồ liên kết lại, bỏ qua thành kiến, bỏ qua đấu đá trước kia, bất chấp tổn thất tới liều mạng với Sở Hưu, như vậy mới có cơ hội thắng. Còn không, chỉ dựa vào sức một nhà, khi đối mặt với Côn Luân Ma Giáo sẽ có hai kết quả.

Một là toàn bộ môn phái vẫn nguyên lành, hai là lưu lại một chút dư nghiệt.

Cho nên khi Sở Hưu xua đuổi các thế lực võ lâm trong khu vực Nam Man, gặp rất ít kẻ chống cự.

Đất Nam Man này vốn không có bao nhiêu thế lực võ lâm, hơn nữa uy thế của Sở Hưu đang như mặt trời ban trưa, chống cự chẳng khác nào tự sát, dù sao cũng ít kẻ cứng đầu.

Còn khi các đại tông môn thấy Sở Hưu chỉ xua đuổi các thế lực võ lâm ở Nam Man, chiếm cứ khu vực đó rồi không tiến công tiếp, ai nấy cũng thở dài một tiếng.

Tuy bọn họ không ngây thơ tới mức cho rằng Sở Hưu sẽ ngừng tay như vậy, nhưng ít nhất bọn họ cũng có không ít thời gian để chuẩn bị.

Một tháng sau, trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, thương thế của Sở Hưu đã khá hơn tới chín phần mười.

Thần thông vốn khống chế lực lượng quy tắc trong thiên địa, nếu không có đủ lực lượng và nội tình, sử dụng nó chẳng khác nào tự sát.

Sau khi dùng thức thần thông ‘Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người’, cuối cùng Sở Hưu cũng hiểu vì sao lúc trước Độc Cô Duy Ngã thấy Pháp Thiên Tượng Địa lại tiện tay ném cho Vô Tâm Ma Tôn mà không tự dùng.

Không phải vì Độc Cô Duy Ngã không cách nào lĩnh ngộ Pháp Thiên Tượng Địa, mà là không cần thiết.

Chắc chắn Độc Cô Duy Ngã không chỉ sở hữu một môn thần thông. Còn thức thần thông Pháp Thiên Tượng Địa theo Sở Hưu thấy thì uy lực đã cực kỳ kinh người, nhưng theo Độc Cô Duy Ngã thấy thì chỉ có thế, hắn cũng lười tu luyện.

Sau khi khôi phục thương thế, lúc này Sở Hưu mới cẩn thận đi lòng vòng quanh Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Có thể nói lần ở Đại Quang Minh Tự, đám người Sở Hưu không kiếm được chút lợi lộc nào.

Hòa thượng Hư Từ này tuy ngày thường có vẻ không lạnh không nóng, nhưng ra tay lại cực kỳ hung ác.

Không chỉ kéo bọn họ đồng quy vu tận mà còn trực tiếp hủy diệt vạn năm tích lũy của Đại Quang Minh Tự.

Nhưng bên phía Tu Bồ Đề Thiền Viện, trước đó Tiêu Ma Kha đã được Rama căn dặn, nếu bọn họ bại hắn phải nhanh chóng mang truyền thừa cuối cùng của Tu Bồ Đề Thiền Viện rời khỏi. Cho nên hắn cũng mang theo không ít công pháp đan dược tài nguyên.

Nhưng tông môn to lớn, có rất nhiều thứ không mang đi được.

Ví dụ như một số công pháp khắc sâu trên kiến trúc của Tu Bồ Đề Thiền Viện, trong lúc vội vàng không thể mang theo hay phá hủy.

Đương nhiên trong Tu Bồ Đề Thiền Viện có hai thứ giá trị nhất, một là đóa Ưu Đàm Bà La, hai là Tu Bồ Đề Bảo Thụ.

Ưu Đàm Bà La chỉ bị Lã Phụng Tiên đánh vỡ một cánh hoa, bản thể vẫn còn, chỉ cần có đủ lực lượng sinh cơ là tự nở rộ.

Còn Tu Bồ Đề Bảo Thụ bị Sở Hưu đánh vỡ chỉ là một hóa thân lực lượng, bản thể vẫn không việc gì.

Tu Bồ Đề Bảo Thụ tương đương với bảo vật như Vô Căn Thánh Hỏa, thiên sinh địa dưỡng, chỉ cần thiên địa này còn tồn tại là không bị hủy diệt.

Trước Phù Đồ Tháp của Tu Bồ Đề Thiền Viện, Sở Hưu dừng chân nhìn cả nửa ngày.

Phù Đồ Tháp do các thế hệ cao tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện xây dựng nên, vẫn luôn được gia cố. Mỗi phương trượng hoặc cao tăng các đời đều lưu lại lý giải phật pháp của mình trong đó, chỉ là phật pháp chứ không phải công pháp.

Cho nên đối với võ giả Phật môn, thứ này là chí bảo, nhưng đối với Sở Hưu nó lại không có tác dụng gì lớn.

Còn đóa Ưu Đàm Bà La kia, Sở Hưu cũng quan sát cẩn thận, thứ này chắc chắn là thiên tài địa bảo, nhưng chỉ là thiên tài địa bảo đối với Phật tông mà thôi.

Y suy nghĩ, trực tiếp gọi Viên Cát đại sư tới hỏi: “Ngươi nói xem, thứ này có thể chế ra viên Chí Tôn Thần Đan khác không?”

Viên Cát đại sư lắc đầu nói: “Không biết.”

Sở Hưu nghe vậy lập tức cau mày: “Ta đã đưa hết truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn cho ngươi rồi, giờ ngươi lại nói với ta ngươi không biết?”

Viên Cát đại sư nghe vậy sắc mặt uất ức nói: “Đại nhân, ngài chỉ dạy cho ta về trận pháp với bói toán, ta nào có biết luyện đan.”

Sở Hưu vỗ đầu một cái, lúc này y mới nhớ ra phần về đan dược y đã giao cho thần y Phong Bất Bình.

Thiên Khốc Ma Tôn là nhân tài toàn năng, y vẫn luôn dùng Viên Cát đại sư như Thiên Khốc Ma Tôn, bây giờ y mới nhớ ra, Viên Cát đại sư cũng không phải Thiên Khốc Ma Tôn.

Sau đó, Sở Hưu cho người gọi Phong Bất Bình đến.

Phong Bất Bình gia nhập Côn Luân Ma Giáo đã lâu, khi còn ở Trấn Võ Đường hắn đã theo Sở Hưu.

Lần này tới Nam Man, Phong Bất Bình cũng đi theo, nếu đệ tử của Côn Luân Ma Giáo bị thương trong chiến đấu, tất cả đều được đưa tới chỗ Phong Bất Bình chữa trị.

Sau khi thấy đóa Ưu Đàm Bà La này, Phong Bất Bình suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói: “Ưu Đàm Bà La là thánh hoa của Phật tông, loại thiên tài địa bảo cấp bậc này e là tìm khắp giang hồ không thấy được cái thứ hai. Theo lý mà nói cũng có thể dùng để luyện chế Chí Tôn Thần Đan.

Nhưng thứ nhất, phải là lúc đóa Ưu Đàm Bà La này nở rộ, lực lượng đạt tới đỉnh cao, còn luyện chế lúc này thì hiệu quả không được đảm bảo.

Ngoài ra, tuy Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại phương pháp luyện chế Chí Tôn Thần Đan, nhưng đây chỉ là một thử nghiệm, may mắn thành công mà thôi. Cho dù để Thiên Khốc Ma Tôn làm lại lần nữa, hắn cũng không chắc mình sẽ thành công, nói gì đến ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận