Côn Luân Ma Chủ

Chương 1752: Sợ hãi 1

Tuy Trác Bất Phàm dám gây sự với Sở Hưu, hắn còn luôn miệng nói không có đám người Thương Thiên Lương thì Sở Hưu không thể thi triển đao đó, nhưng thực tế chính hắn cũng biết mình không đánh được Sở Hưu.

Tuy lần trước mới là lần đầu tiên Trác Bất Phàm và Sở Hưu gặp mặt, nhưng thật ra hắn đã phái người điều tra tư liệu về Sở Hưu từ lâu. Sau khi Sở Hưu liên thủ với Thiên Ma Cung tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung, các đại tông môn ở Nam Vực đều điều tra về Sở Hưu.

Căn cứ theo lời những võ giả môn phái nhỏ tham gia trận chiến lần đó, lúc ấy Sở Hưu cũng từng thi triển một đao kinh thế hãi tục như vậy, phá hủy thân thể của Nhan Bi Phong.

Điều này chứng minh cho dù Sở Hưu không dựa vào đám người Thương Thiên Lương hợp lực, y cũng có thể sử dụng thần thông cường đại kinh thế hãi tục đó, chẳng qua phải trả giá khá đắt mà thôi.

Cho nên những gì hắn vừa nói với Âu Dương Thánh chỉ là muốn tìm một trợ thủ có thực lực cường đại và đáng tin cậy, ai ngờ không tìm được trợ thủ thì thôi, lại rước phải một sát tinh.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm vô hình vô chất, sắc bén tới mức khiến lông tóc Trác Bất Phàm dựng đứng, nhưng lại không thể tìm ra rốt cuộc đao chiêu đó đang ở phương nào.

Ngay sau đó, Trác Bất Phàm gầm lên một tiếng, trên chiến giáp đồng thau lấp lóe phù văn, tay niết ấn quyết, ánh sáng hỗn độn mông lung tỏa ra từ người hắn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Trác Bất Phàm trực tiếp bị đánh lui vài bước, phù văn trên chiến giáp cũng trở nên ảm đạm hơn một chút, nhưng đã ngăn cản được đao chiêu vừa rồi.

Song không đợi Trác Bất Phàm phản kích, vô số đao mang vô hình vô chất liên tiếp chém xuống, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu múa lên điên cuồng, đao mang như cơn bão bao phủ triệt để Trác Bất Phàm.

Tiếng nổ leng keng vang lên liên tiếp, Trác Bất Phàm sa vào phong mang vô biên vô tận, dựa vào món chiến giáp thượng cổ đủ để chống chọi với thần binh, kết hợp cùng bí pháp phòng ngự, nhưng vẫn lâm vào thế bị động chịu đòn.

Công pháp Chiến Võ Thần Tông của hắn xưa nay không sở trường về phòng ngự, ngược lại am hiểu cận chiến chém giết, bị sa vào bị động như vậy, rất có thể hắn sẽ như Tân Già La, thậm chí không đánh nổi một chiêu đã bị đối phương thừa thế xông lên giết chết.

Cho nên giờ khắc này, ánh sáng khí huyết bùng lên quanh người Trác Bất Phàm, thân hình của hắn phình to, một pháp tướng ma thần hiển hiện sau lưng, gầm thét giữa thiên địa, như ma thần cường đại thời thượng cổ đạp chân lên đại hoang, truy đuổi nhật nguyệt, không e ngại bất cứ lực lượng nào, nghênh tiếp đao mang của Sở Hưu.

Lực lượng của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm đánh lên pháp tướng mà thôi kia, lập tức tước mất một phần.

Nhưng Trác Bất Phàm lại hung hãn không sợ chết, dùng lực lượng của pháp tướng chọi cứng với đao mang của Sở Hưu, tới khi lực lượng pháp tướng tiêu hao sạch sẽ, hắn lại xuất quyền đánh xuống, khí huyết ầm ầm bộc phát, làm khuấy động không gian xung quanh tới bùng nổ, một quyền toái không!

Võ giả Chiến Võ Thần Tông, chỉ khi chém giết cận chiến mới có thể bộc phát sức chiến đấu lên mức cao nhất, trực tiếp sử dụng chiến pháp cận thân cường đại khiến đối thủ sa vào tiết tấu của bản thân.

Nhưng đón lấy một quyền của Trác Bất Phàm, lại vẫn là một đao.

Một đao Thôn Thiên!

Đao này chém xuống, toàn bộ không gian đều phát ra tiếng chấn động vô thanh!

Thiên địa sụp đổ, lực lượng cực hạn tạo thành một hố đen khổng lồ, thôn tính hết thảy, như tận thế hàng lâm.

Một đao này, cắt đứt quy tắc!

"Thất Đại Hạn!"

Hứa Quy Sơn luôn nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí không Sở Hưu và Trác Bất Phàm động thủ cũng không mở mắt, lúc này lại đột nhiên thốt lên ba chữ.

Đối với các võ giả Đại La Thiên, thật ra bọn họ không lạ lẫm gì đối với Thất Đại Hạn, chẳng qua bọn họ không ngờ lại có người chịu tu luyện một môn đao pháp không may mắn như vậy. Hơn nữa Sở Hưu này còn nhận được đao thức mạnh nhất trong Thất Đại Hạn, Thôn Thiên!

Được tôn là võ kỹ duy nhất có uy lực tiếp cận thần thông, Thôn Thiên!

Thậm chí uy lực của Thôn Thiên đã không phải tiếp cận thần thông mà còn mạnh hơn một số thần thông hơi yếu.

Về mặt bản chất, thần thông là nắm giữ lực lượng quy tắc, mà ngay cả quy tắc cũng có phân mạnh yếu.

Còn điểm cường đại của Thôn Thiên ở chỗ nó có thể dùng lực lượng cực mạnh cắt đứt quy tắc, cho nên thần thông hơi yếu một chút va chạm với đao chiêu Thôn Thiên này, có thể địch được thần thông hay không vẫn là một ẩn số.

Ngay khi đao chiêu Thôn Thiên chém tới, Trác Bất Phàm không khỏi biến sắc.

Lực lượng cực hạn đó, uy lực khủng khiếp có thể cắt đứt quy tắc đó, tất cả đều nói cho hắn biết một điều, hắn không ngăn được đao này!

Khoảnh khắc này Trác Bất Phàm đã cắn răng hạ quyết tâm.

Khí huyết bộc phát quanh người hắn, nhưng khí huyết này không phải thiêu đốt mà kết hợp với lực lượng bản thân hắn, điên cuồng hấp thu lực lượng xung quanh, khoảnh khắc này đã ngưng tụ thành một hư ảnh nửa người khổng lồ quanh người hắn.

Hư ảnh khổng lồ đó như ma thần thượng cổ, chỉ có nửa thân trên nhưng lại sinh ra bốn cánh tay, đầu có hai sừng, ầm ầm hàng lâm. Lực lượng cường đại truyền xuống mặt đất, không ngờ cũng là một thức thần thông.

Một nửa thân thể ma thần không ngăn cản đao chiêu của Sở Hưu mà đồng thời cắm xuống mặt đất dưới chân hắn, không ngờ lại kéo một mảng đất lớn lên, như một ngọn núi nhỏ ngăn trước mặt.

Phương Dật Chân nhíu mày nói: “Là thần thông Di Sơn của Chiến Võ Thần Tông, Trác Bất Phàm này thật sáng tạo, dưới đất không có núi thì hắn đào đất lên thành một ngọn núi.

Nghe nói thức thần thông Di Sơn này không phải là hoàn hảo, nếu là thần thông Di Sơn hoàn hảo, có thể ngưng tụ ra toàn bộ thân thể ma thần. Khi đó nó không phải Di Sơn mà là Trích Nguyệt.

Hứa Quy Sơn điềm nhiên nói: “Bất luận là Di Sơn hay Trích Nguyệt, Trác Bất Phàm vẫn thua.

Tất cả bí thuật thần thông của Chiến Võ Thần Tông đều mang tính công kích, mạnh mẽ bá đạo tới cực hạn.

Thần thông dẫn dắt quy tắc, cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của bản thân.

Chiến thiên đấu địa ôm đại hoang, cuồng nộ trường ca máu không ngừng.

Võ giả Chiến Võ Thần Tông chỉ có chiến ý vô song, tử chiến không lùi, mới có thể phát huy uy lực của bí thuật thần thông Chiến Võ Thần Tông tới mức cao nhất.

Nhưng đáng tiếc, từ khi Chiến Võ Thần Tông trở thành đại phái Nam Vực, thực lực trở nên mạnh mẽ hơn nhưng số võ giả có tâm cảnh như vậy lại càng ngày càng ít.

Khi đối mặt với Sở Hưu, không ngờ Trác Bất Phàm này lại liên tục lui lại, thậm chí không có tâm tư liều mạng giao đấu với đối phương, thậm chí hắn còn dùng Di Sơn để phòng ngự, hắn đã thua.

Nói cách khác, từ khi Trác Bất Phàm chơi kế vặt ấy, định tính kế Sở Hưu, hắn đã thua. Đây không phải phong cách hành xử của Chiến Võ Thần Tông.

Âm mưu quỷ kế không bằng nói chuyện bằng nắm đấm, đây mới là phong cách của Chiến Võ Thần Tông. Đáng tiếc, Chiến Võ Thần Tông đã thay đổi lâu rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận