Côn Luân Ma Chủ

Chương 1925: Nước ngầm dưới hạ giới

Đại La Thiên mà ngươi thấy hiện giờ đúng là rất mạnh, nhưng chỉ là mạnh dựa trên cơ sở của Thượng Phàm Thiên.

Bọn họ chỉ là đám sâu kiến cố tìm đường chạy trốn, đứng trên vai thời đại võ đạo hưng thịnh đó mà sáng lập nên Đại La Thiên phồn vinh.

Đồ tốt thật sự vẫn còn chôn dưới hạ giới.

Tuy đại kiếp nạn thượng cổ dẫn tới Thượng Phàm Thiên bị hủy diệt, nhưng phần còn lại của Thượng Phàm Thiên đã dung hợp với Hạ Phàm Thiên, cũng có một số thứ được giữ lại.

Những tông môn Đại La Thiên hạ giới, trọng điểm chính là tìm kiếm di vật của tổ tiên mà năm xưa bọn họ không mang đi được.”

Sở Hưu cau mày nói: “Ngươi còn biết chuyện này thì Độc Cô Duy Ngã ngày trước chắc chắn cũng biết, vì sao lúc đó hắn không đào những thứ đó ra?”

“Ngươi tưởng lúc đó Độc Cô Duy Ngã còn cần những thứ này à?”

Sở Hưu nghẹn lời, đúng là với thực lực của Độc Cô Duy Ngã lúc đó, đã không cần những ngoại vật kia, thậm chí chúng còn không tính là dệt hoa trên gấm.

“Nhưng Độc Cô Duy Ngã không dùng tới những thứ đó chứ bây giờ ngươi lại có cơ hội cần dùng, để ta nghĩ thử xem còn chỗ nào chưa bị đào.

Đúng rồi, khu vực Trung Nguyên bây giờ có nằm trong khống chế của ngươi không?”

Sở Hưu gật đầu một cái nói: “Coi như có, nhưng khu vực trực tiếp đất rộng của nhiều, có rất nhiều thế lực tông môn, Côn Luân Ma Giáo cũng nắm giữ một phần mà thôi, nhưng quan hệ giữa chúng ta và triều đình đang thống lĩnh Trung Nguyên cũng không tệ.”

Thiên Hồn nói: “Vậy thì dễ rồi, nơi sâu nhất của Trung Nguyên chính là di tích của Nguyên Thần Cung, đó là tông môn đã tồn tại vài ngàn năm trước đại kiếp nạn thượng cổ, cũng có thể nối là tông môn của một lũ điên.

Đám người kia chơi chán võ đạo nên muốn tạo thần, chạm tới một phần lực lượng bản nguyên của thế giới, còn để lại vài thứ trong đó. Cụ thể là gì thì ta không rõ, nhưng nếu ngươi có thể dung hợp, sẽ có lợi ích rất lớn.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Sao ngươi không nói sớm? Nói sớm ta đã đào từ trước rồi.”

Thiên Hồn trợn mắt nói: “Nói sớm thì thực lực của ngươi có đủ không? Lũ điên Nguyên Thần Cung kia đi theo con đường cực kỳ hoang dại, tuy ta không biết rốt cuộc bọn chúng bố trí như thế nào, nhưng rất có thể uy hiếp được Võ Tiên nhất nhị tam trọng thiên.”

Nói đoạn, Thiên Hồn dùng lực lượng nguyên thần phác họa một ký hiệu, trông như chữ tượng hình, lại như hình người.

“Đi tìm theo ký hiệu này, sau khi tìm được đừng để bọn họ đào, ngươi tự mở ra. Bằng không thuộc hạ của ngươi có chết sạch thì ta cũng mặc kệ.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì được, ta đi trước. Ta cảm thấy thời điểm thả ngươi ra đã không xa rồi."

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Thiên Hồn nhìn theo bóng lưng Sở Hưu, cũng lẩm bẩm: “Đúng vậy, không xa, nhưng vẫn hơi chậm.”

Sau khi trở lại hạ giới, Sở Hưu gọi đám người Ngụy Thư Nhai đến, bố trí bọn họ đi vào long mạch của ba nước tu luyện.

Long mạch có thể tự hồi phục, nhưng trước khi hồi phục lực lượng lan tràn có thể để người khác hấp thu thuận lợi.

Những người dưới trướng Sở Hưu vừa vặn bổ sung vào long mạch của ba nước, thực lực sẽ tiến bộ nhảy vọt.

Đặc biệt là ba người Thương Thiên Lương, Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên. Ba người bọn họ đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên, lĩnh ngộ cũng đủ, mượn lực lượng long mạch hoàn toàn có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên chân chính.

Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Hưu cũng tới tìm Lữ Long Quang, bảo hắn phát động toàn bộ lực lượng Đông Tề đi tìm manh mối về Nguyên Thần Cung, còn bản thân hắn thì bế quan trong long mạch Đông Tề.

Lữ Long Quang thận trọng nói: “Xin hỏi Sở giáo chủ, đây là nơi nào?”

Sở Hưu như cười như không nói: “Đối với ta thì là có ích, nhưng đối với các ngươi thì chưa chắc.

Đương nhiên các ngươi cũng có thể thử đi vào, nhưng nếu chết người thì đừng trách ta không nhắc trước.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Lữ Long Quang không hỏi nữa.

Thứ của các đại nhân vật này, hắn không dám tham lam xen vào.

Trong thời gian Sở Hưu bế quan, toàn bộ hạ giới trông thì bình tĩnh nhưng trên thực tế các đại phái đều có hành động.

Thiên Hồn nói không sai, các đại phái hạ giới không chỉ tranh đoạt khí vận, chiêu mộ đệ tử mà còn có tính toán riêng, đào bảo vật của tổ tiên ra.

Một vạn năm đã qua, tuy không biết có tìm được hay không, nhưng một khi tìm được, bọn họ đi chuyến này cũng chẳng uổng công.

...

Đông Tề, Đông Hải Quận, nơi này là khu vực biên giới Đông Tề, gần Đông Hải nhất, tuy vẫn thuộc về Đông Tề nhưng đã cách xa Trung Nguyên.

Sau khi Thiên Ma Cung hạ giới đã an cư lạc nghiệp tại đây.

Tông môn Nam Vực đã bị Sở Hưu đánh cho tàn phế, có thể nói là một trong những người khiêm nhượng nhất sau khi xuống hạ giới.

Thiên Ma Cung tuy không đối địch với Sở Hưu, nhưng cường giả bát trọng thiên duy nhất của Thiên Ma Cung là Tà Khâu Lương lại gặp bất trắc, chỉ có thể bị nhốt ở Thiên Ma Cung tại Nam Vực, không cách nào di chuyển. Tuy hắn là Võ Tiên bát trọng thiên nhưng tác dụng rất có hạn, chỉ miễn cưỡng duy trì Thiên Ma Cung không bị hủy diệt.

Cho nên Thiên Ma Cung phái Viên Không Thành tu vi vừa tiến bộ lên ngũ trọng thiên xuống hạ giới để giữ thể diện, lực uy hiếp có hạn.

Nhưng bọn họ vẫn gặp tình cảnh bi thảm sau khi hạ giới.

Khi Thiên Ma Cung cực kỳ phần khởi muốn chiêu mộ một số đệ tử, bọn họ mới xui xẻo phát hiện, toàn bộ Ma đạo dưới hạ giới đều bị Sở Hưu thống nhất, căn bản là không có võ giả Ma đạo nào đột nhiên chạy ra gia nhập Thiên Ma Cung.

Đương nhiên vẫn còn loại tán tu Ma đạo thực lực chẳng ra sao, nhưng những kẻ như vậy thì Thiên Ma Cung cũng thấy chướng mắt.

Còn chuyện tranh đoạt đạo thống với Sở Hưu, cái này thì Thiên Ma Cung không hề nghĩ tới.

Thiên Ma Cung và Sở Hưu đã liên thủ với nhau vài lần, nhưng chính vì vậy Thiên Ma Cung càng hiểu rõ sự khủng khiếp của Sở Hưu.

Không phải bọn họ không muốn trở mặt tranh đoạt đạo thống Ma đạo với Sở Hưu, mà là bọn họ không dám.

Cho nên từ khi hạ giới đến nay, Thiên Ma Cung luôn giữ thái độ khiêm nhượng cắm rễ ở Đông Hải Quận. Trong mắt người ngoài thì họ có vẻ kín tiếng, nhưng thực tế trong nội bộ Thiên Ma Cung lại cực kỳ bận rộn.

Lúc này tại bờ biển biên giới Đông Hải Quận, trận pháp sư của Thiên Ma Cung đang bố trí trận pháp tầng tầng lớp lớp, ngăn cản toàn bộ nước biển, ngoài ra còn có hơn trăm đệ tử không ngừng đào bới, thậm chí còn dùng trận bàn cảm nhận khí tức bên dưới, thi thoảng lại đổi hướng.

Lúc này Viên Không Thành đang đứng đó chỉ huy các đệ tử Thiên Ma Cung đào bới, bên cạnh là một võ giả Thiên Ma Cung chần chừ nói: “Phó cung chủ, vị trong truyền thuyết kia không phải sư tổ của Thiên Ma Cung ta, chúng ta đào hắn lên thật à? Huống hồ đã qua rất nhiều năm rồi, e là nguyên thần của hắn đã tiêu tán từ lâu?”

Viên Không Thành vung tay, ánh mắt lấp lóe vẻ cuồng nhiệt: “Ngươi thì biết gì? Vị kia là cường giả đệ nhất trong giới Ma đạo chúng ta, danh hiệu là Vô Thượng Thiên Ma!

Tuy tổ tiên của Thiên Ma Cung ta không phải hắn, nhưng đã từng được hắn chỉ điểm.

Bây giờ cung chủ đang bị nhốt trong Thiên Ma Cung, tu vi bát trọng thiên cũng chỉ có thể ngồi trong thâm cung.

Nếu có Vô Thượng Thiên Ma đại nhân chỉ điểm, cung chủ có thể thoát khốn, thậm chí còn có cơ hội đạt tới cửu trọng thiên!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận