Côn Luân Ma Chủ

Chương 1492: Võ Tiên giảng đạo, tỷ võ bắt đầu 2

Thực ra đại đa số võ giả cùng cấp ở Đại La Thiên đều có sức chiến đấu thực sự thấp hơn võ giả hạ giới.

Thực lực của hai người kia đừng nói là đấu với Sở Hưu, cho dù là võ giả vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần như Chử Vô Kỵ hay Lã Phụng Tiên cũng có thể tùy ý giải quyết.

Đương nhiên điều duy nhất khiến người ta kinh ngạc là tuổi tác của bọn họ.

Hai người giao thủ không tới nửa khắc đồng hồ, võ giả bên Hoàng Thiên Các đã bị đánh bại.

Võ đạo của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các rất tương tự, đều là loại cương mãnh hùng dũng tới cực hạn, cho nên khi hai bên giao thủ thật ra là tỷ thí căn cơ lực lượng.

Đến lượt thứ hai, Xung Thu Thủy vung tay, người ra trận là Hoàng Giác bị Sở Hưu đánh hộc máu trước đó.

Tuy lúc trước tên này chịu một quyền của Sở Hưu, nhưng trong Hoàng Thiên Các có không ít đan dược quý giá, mấy ngày thôi là đã hồi phục.

Còn thấy Hoàng Giác ra trận, Hiên Viên Vô Song bên Lăng Tiêu Tông cũng sửng sốt.

Trước đó Hiên Viên Vô Song còn tưởng bên Hoàng Thiên Các sẽ giở trò, cho người mạnh nhất đánh bại người yếu nhất bên họ, sau đó đưa một tên rác rưởi ra đánh với hắn.

Kết quả ai ngờ bọn họ lại để vị truyền nhân của Cổ Tôn kia cho hắn, là bọn họ định bỏ cuộc hay quá đề cao tên truyền nhân của Cổ Tôn kia?

Hiên Viên Vô Song cười khẽ một tiếng, không tiếp tục suy nghĩ.

Dù sao hắn cũng thấy chỉ cần mình ra sân là kết quả xác định rồi, không cần phải nghĩ.

Lúc này trong sân đấu, Hoàng Giác và võ giả Lăng Tiêu Tông đã giao thủ.

Chẳng trách lúc trước Lục Tam Kim truyền âm cho Sở Hưu nói tên Hoàng Giác này khó đối phó tới mức nào. Tuy lực lượng và căn cơ của tên này kém xa Sở Hưu, nhưng chiến lực của bản thân cũng không yếu, trực tiếp áp đảo đối phương, chỉ mất một khắc đồng hồ đã chiến thắng.

Hai bên một thắng một thua, Hiên Viên Vô Song hừ lạnh một tiếng nói: “Rác rưởi!”

Vốn dĩ theo ý tưởng của hắn tuy là ba trận hai thắng nhưng quy củ là cả ba trận đều phải ra tay, cho nên ba trận này nhất định phải toàn thắng. Không ngờ còn chưa gặp Sở Hưu thì bên bọn hắn đã thua một.

Đệ tử Lăng Tiêu Tông vừa thua trận sắc mặt giận dữ, nhưng không dám nói gì.

Trên khán đài, Tần Bách Nguyên nhíu mày nói: “Tính cách của Vô Song cần phải thay đổi, đối đãi với người mình nên ôn hòa hơn một chút, vì sau cứ nói năng nặng lời như vậy? Cứ tiếp tục như vậy, tương lai nếu giao Lăng Tiêu Tông cho hắn chấp chưởng, làm sao người ta phục được?”

Lệnh Hồ Tiên Sơn lạnh nhạt nói: “Không làm tông chủ Lăng Tiêu Tông được thì làm người giữ cửa như ta cũng được.

Canh giữ Lăng Tiêu Môn, không phải lo chuyện âm mưu đấu đá chẳng tốt hơn à?”

Tần Bách Nguyên cười khổ một tiếng, tuy người giữ cửa của Lăng Tiêu Tông cũng rất quan trọng, nhưng hiển nhiên chức vụ tông chủ thống lĩnh toàn bộ Lăng Tiêu Tông mới là quan trọng nhất.

Tới trận tỷ võ thứ ba, Hiên Viên Vô Song leo lên sân đấu, khiến xung quanh bàn tán xôn xao.

Đừng nói trong phạm vi Đông Vực này, cho dù đặt ra toàn bộ Đại La Thiên, tiếng tăm của Hiên Viên Vô Song cũng cực lớn, đương nhiên là loại nửa khen nửa chê.

Còn tới khi Sở Hưu cũng lên sân đấu, tất cả mọi người đều sửng sốt, vị này là ai? Đệ tử mà Hoàng Thiên Các mới bồi dưỡng?

Tới khi tuyên bố thân phận của Sở Hưu, mọi người mới giật mình, hóa ra là truyền nhân của Cổ Tôn.

Từ sau chuyện Hàn Giang Thành, khách khanh thay mặt cho đệ tử nhà mình đã không phải chuyện lạ, cho nên lần này Sở Hưu đại diện cho Hoàng Thiên Các tham chiến cũng rất bình thường.

Nhưng mọi người cũng đang nghi ngờ thân phận Sở Hưu, rốt cuộc là truyền nhân của vị Cổ Tôn nào?

Không có nhiều Cổ Tôn thời thượng cổ ẩn cư nơi rừng núi, nhưng cũng không ít, hơn nữa thi thoảng lại có đệ tử của họ bước chân vào giang hồ, cho nên các đại phái cũng biết tên họ của đa số các Cổ Tôn.

Nhưng có một điểm kỳ lạ, bên Hoàng Thiên Các không công bố truyền thừa của Sở Hưu.

Tuy bên phía Hoàng Thiên Các không nói rõ truyền thừa của Sở Hưu, nhưng nếu Hoàng Thiên Các đã phái một vị truyền nhân của Cổ Tôn ra mặt, vậy chắc hẳn thực lực của đối phương cũng không yếu.

Nói chính xác hơn, mỗi vị truyền nhân của Cổ Tôn bước chân vào giang hồ đều có thực lực không yếu.

Đương nhiên không yếu chỉ là so với võ giả bình thường mà thôi, đối với những đại phái như Lăng Tiêu Tông, thứ gì truyền nhân của Cổ Tôn có, bọn họ cũng có, truyền nhân của Cổ Tôn không có, bọn họ lại có.

Trong hoàn cảnh như vậy, đệ tử được bồi dưỡng ra cũng không yếu hơn truyền nhân của Cổ Tôn.

Hiên Viên Vô Song đạp lên sân đấu, nhìn Sở Hưu, lắc đầu nói: “Rất đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn sai lầm.

Nhưng ngươi cũng rất may mắn, vì trong tỷ võ không thể ra tay quá nặng.

Tên ngu ngốc Lục Tam Kim kia không khống chế được cơn tức giận của mình, ra tay quá nặng, kết quả bị trách mắng trừng phạt. Tội gì phải khổ như vậy? Ra oai với kẻ yếu thì vẻ vang gì chứ. Ngươi yên tâm, chẳng mấy chốc là xong thôi.”

Mọi người xung quanh nghe Hiên Viên Vô Song nói vậy, biểu cảm trên mặt đều khác nhau.

Tuy bọn họ đã nghe vị thiên tài của Lăng Tiêu Tông có tính cách kỳ quái, nhưng bọn họ thật sự không ngờ hắn lại kỳ quái tới mức độ này.

Sở Hưu cũng nhíu mày, y không phải người dễ bị chọc giận, nhưng lúc này đối mặt với Hiên Viên Vô Song, sự nhẫn nại cũng y cũng gần tới cực hạn.

Sở Hưu cầm Phá Trận Tử trong tay, khoảnh khắc đao rời vỏ, thiên địa nguyên khí xung quanh không ngờ lại bị lưỡi đao quy nguyên thành lực lượng cực âm.

Không biết có phải vì thiên địa nguyên khí trong Đại La Thiên quá dồi dào hay không, Sở Hưu phát hiện sau khi tới Đại La Thiên, Phá Trận Tử của y đã xảy ra một số biến hóa, có vẻ như lực lượng quy nguyên đã mạnh hơn một chút.

Lục Tam Kim ở trên đài nhíu mày, quả nhiên Sở Hưu này am hiểu nhất là đao pháp.

Khóe miệng của Hiên Viên Vô Song nở nụ cười tự tin nói: “Đao không tệ.’

Sau khi dứt lời, Hiên Viên Vô Song bước lên một bước, quanh người lập tức bùng lên cương khí chói mắt.

Gần như chỉ trong chớp mắt, thiên địa nguyên khí trong phương viên ngàn trượng đều bị Hiên Viên hấp thụ toàn bộ, tất cả đều bị hắn nắm trong tay, khiến cho toàn thân Hiên Viên Vô Song rực rỡ như vầng mặt trời.

Mọi người ở đây đều kinh hãi, bàn tán ầm ĩ.

Hiên Viên Vô Song trời sinh vô mạch, đáng lẽ phải là phế nhân.

Kết quả hắn lại dựa vào tư chất đó, tự sáng tạo ra công pháp và phương thức tu luyện thích hợp nhất với bản thân, lúc này ra tay cả lực lượng và căn cơ đều cường hãn tới kinh người.

Cho dù là một số cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đây cũng không dám cam đoan mình có thể điều động lực lượng thiên địa mạnh hơn Hiên Viên Vô Song.

Tuyệt thế thiên tài và thằng điên rác rưởi chỉ cách nhau một ý nghĩ, kết quả là tạo ra loại người như Hiên Viên Vô Song.

Như vầng mặt trời chói chang giáng xuống, lực lượng cường đại trực tiếp ép về phía Sở Hưu.

Thường thì khi đối phó với người khác, Hiên Viên Vô Song cũng chẳng muốn bỏ nhiều công sức, cứ trực tiếp dùng thủ đoạn đơn giản nhất áp đảo đối phương là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận