Côn Luân Ma Chủ

Chương 1906: Thỏa hiệp trao đổi 2

Dù sao lực lượng cần có thời gian tích lũy.

Từ nhất trọng thiên trở đi, Sở Hưu đã dùng ngoại lực gian lận.

Nhưng người khác dùng ngoại lực sẽ khiến cảnh giới bất ổn, còn cảnh giới của Sở Hưu lại vượt xa lực lượng nội tình, khiến cho trường hợp của y hoàn toàn trái ngược, cảnh giới cực kỳ kiên cố.

Cho nên tới bây giờ, Sở Hưu chỉ nghĩ ra hai phương thức dùng ngoại lực, một là kích hoạt bản nguyên âm dương để tu luyện, nhưng quá nguy hiểm, mang đầy biến số, sơ sót một cái là khiến bản thân chết trước, trừ phi có cao thủ cỡ Ninh Huyền Cơ ở bên hộ pháp cho y.

Cách thứ hai là thu thập tinh huyết mà Độc Cô Duy Ngã từng lưu lại.

Dù sao y cũng coi là một bộ phận của Độc Cô Duy Ngã, hấp thu tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã tương đương với nhận lại thứ từng thuộc về mình.

Tế Không nghe yêu cầu của Sở Hưu xong lại nhíu mày, có vẻ rất do dự.

Tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã không thể luyện hóa được, bao năm qua, Thiên La Bảo Tự vẫn không nghiên cứu được giá trị gì, không khác gì bỏ đi.

Nhưng bây giờ biết chuyện Sở Hưu có năng lực thả Độc Cô Duy Ngã ra, hơn nữa y còn yêu cầu tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, e là trong này có âm mưu gì.

Suy đi nghĩ lại, Tế Không vẫn quyết định đáp ứng điều kiện của Sở Hưu.

Sau trận chiến năm trăm năm, hầu hết các đại phái đều thu thập được một số tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu và thế lực mà y khống chế, e là chỗ tinh huyết ở Đông Vực đã bị y đoạt được.

Cho nên thêm phần của Thiên La Bảo Tự cũng không khác mấy.

Huống chi cho dù Độc Cô Duy Ngã được thả ra, đó cũng là phiền toái của toàn bộ Đại La Thiên chứ không phải phiền toái của một mình Thiên La Bảo Tự. Nhưng chuyện trước mặt lại liên quan tới lợi ích của Thiên La Bảo Tự.

Tế Không trầm giọng nói: “Ta đáp ứng điều kiện này, nhưng lúc trước Thiên La Bảo Tự ta không thu thập được nhiều tinh huyết như vậy, chỉ có bốn mươi tám giọt. Hơn nữa sau này nghiên cứu còn lãng phí sáu giọt.”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Lừa ai kia chứ? Thiên Hạ Kiếm Tông còn thu thập được hai mươi giọt, với thực lực của Thiên La Bảo Tự lúc trước sao chỉ thu được có hơn bốn mươi giọt?”

Tế Không tức giận nói: “Người xuất gia không nói dối, bần tăng đã quyết định trao đổi, chẳng lẽ còn lừa gạt ngươi về số lượng hay sao?”

Thấy bộ dạng của Tế Không lúc này, Sở Hưu mới tin là trong Thiên La Bảo Tự chỉ có chừng đó tinh huyết.

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì được, một tay giao tinh huyết, một tay giao địa bàn.

Sau khi lấy được tinh huyết, ta sẽ lập tức thu hồi các đệ tử đóng quân ở Tu Bồ Đề Thiền Viện.”

Tế Không hừ lạnh một tiếng, lập tức phái người về Thiên La Bảo Tự lấy tinh huyết, hơn nữa còn phải về Đại La Thiên.

Tuy đa số võ giả tinh nhuệ của Thiên La Bảo Tự đều đã về hạ giới, nhưng một số của cải bí bảo vẫn phải đặt ở Thiên La Bảo Tự trên Đại La Thiên.

Mất tận một tháng mới lấy được tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Sau khi kiểm hàng, Sở Hưu lập tức lệnh cho đệ tử trấn thủ ở Tu Bồ Đề Thiền Viện rút lui.

Bên phía Đại Quang Minh Tự ở Bắc Yên cũng không có vấn đề, dù sao cũng chỉ là phế tích, thậm chí chẳng ai quan tâm.

Nhưng sau khi người của Sở Hưu rút lui, Rama không phái nhiều đệ tử về, chỉ cho một số ít người trở lại sửa sang tông môn.

Thiên La Bảo Tự còn chưa hoàn toàn trở mặt với Sở Hưu, khu vực Nam Man vẫn là phạm vi thực lực của Sở Hưu.

Trong thời điểm này đưa đệ tử vào Tu Bồ Đề Thiền Viện, đó không phải bố trí người trong phạm vi thế lực của Sở Hưu mà là đưa thịt vào miệng y!

Chuyện Thiên La Bảo Tự và Sở Hưu giao phong không gây sóng gió quá lớn, đôi bên không ai thua nhưng ai cũng cảm thấy mình thắng.

Sở Hưu đang phát sầu vì không biết làm thế nào để tích lũy lực lượng nội tình nhanh chóng. Bây giờ chỉ cần dùng hai địa bàn không cần thiết đổi lấy rất nhiều tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Còn bên Thiên La Bảo Tự cũng dùng tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã mà mình không dùng được đổi lấy địa bàn của hai tông môn, khiến Hư Vân và Rama quy thuận, hai bên đều coi là đáng giá.

Sau khi nhận được tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu không hề lãng phí thời gian, trực tiếp bế quan.

Trong thời gian y bế quan, Phạm Giáo lại gây chuyện, nguyên nhân lần này có liên quan nhất định tới Sở Hưu.

Rama và Hư Vân quy thuận, dẫn theo rất nhiều võ giả tinh nhuệ gia nhập Thiên La Bảo Tự, có thể chất lượng đệ tử của Thiên La Bảo Tự tăng nhiều, khiến cho Phạm Giáo càng thấy bất an.

Vốn dĩ Phạm Giáo bị Sở Hưu hủy mất một đại điện, thực lực đã không bằng Thiên La Bảo Tự, lúc này nếu không nhân cơ hội phát triển dưới hạ giới, e là sẽ bị đào thải.

Nhưng khi Phạm Giáo chiêu mộ đệ tử dưới hạ giới, họ lại lúng túng phát hiện, rất ít người đồng ý gia nhập Phạm Giáo.

Bên phía Bắc Yên là phạm vi thế lực của Sở Hưu, có không ít võ giả đồng ý gia nhập dưới trướng các Cổ Tôn.

Còn ở Tây Sở, Tam Thanh Điện với thanh danh Đạo môn chí tôn, thu hút được không ít võ giả gia nhập, thậm chí có một số võ giả thuộc Đạo môn còn chạy từ Đông Tề hay Bắc Yên tới.

Bên phía Tinh Hà Võ Viện, do không ai không dạy, lại thêm trụ trở cực kỳ phô trương, cũng thu hút được nhiều võ giả.

Thiên La Bảo Tự càng không cần phải nói, hai phái chủ động gia nhập dưới trướng, số lượng và chất lượng võ giả thế hệ trẻ tăng vọt.

Chỉ có mình Phạm Giáo là không có thu hoạch gì.

Trong đại điện dưới hạ giới của Phạm Giáo, Lâu Na Già nhíu mày trầm giọng nói: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao bao lâu rồi mà chỉ có một nhúm người đồng ý gia nhập Phạm Giáo chúng ta?”

Cung chủ Khổng Tước Thần Cung thuộc Brahma Điện, Tô Cáp Na bất đắc dĩ nói: “Phạm Giáo ta có tiếng tăm không nhỏ trên Đại La Thiên, nhưng dưới hạ giới không ai biết truyền thừa của chúng ta, thậm chí những võ giả gia nhập lúc trước còn tưởng Phạm Giáo ta cũng thuộc giới Phật tông, thậm chí còn nghĩ quan hệ giữa chúng ta và Thiên La Bảo Tự như Nam Bắc Phật Tông dưới hạ giới.”

Lâu Na Già cau mày nói: “Vì sao truyền thừa của Phạm Giáo ta không lưu truyền tới nay?”

Tô Cáp Na nói: “Có lẽ trước khi đi khỏi Phạm Giáo ta đã đưa đa số lực lượng tới Đại La Thiên, ngược lại khiến truyền thừa dưới hạ giới bị cắt đứt triệt để trong thời gian vạn năm vừa qua.

Thời gian vừa rồi ta đã kiểm tra cẩn thận, chỉ mình Đệ Lục Thiên Ma Tông là có một chút quan hệ với chúng ta, mà thực lực cũng không mạnh.”

Lâu Na Già vung tay lên nói: “Không mạnh cũng tốt hơn hiện tại, có thể đưa điều kiện cho chúng, để bọn chúng gia nhập Phạm Giáo ta.”

Tô Cáp Na bất đắc dĩ nói: “Đưa điều kiện cũng vô dụng, Đệ Lục Thiên Ma Tông dưới hạ giới này thuộc Ma đạo, mà Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu đã sớm thống nhất Ma đạo dưới hạ giới.”

“Đáng chết!”

Lâu Na Già vốn luôn trầm ổn cũng không nhịn được mắng một tiếng.

Vốn tưởng rằng hạ giới là cơ hội, không ngờ lại là cơ hội cho những người khác chứ Phạm Giáo đi xuống chẳng khác nào ngắm cảnh, chẳng chiếm được cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận