Côn Luân Ma Chủ

Chương 1215: Đông Hải Kiếm Thánh 1

Cửu Long Ấn là bảo bối trấn quốc của hoàng tộc Hạng thị ở Bắc Yên, lúc này Hạng Long lấy Cửu Long Ấn ra không chỉ để gia trì ấn ký Cửu Long Ấn lên người Hạng Xung mà còn là một lần uy hiếp. Còn đối tượng uy hiếp là ai, người khác nghĩ cái là biết, chính là Thương Thiên Lương bên cạnh Sở Hưu.

Nếu không có Thương Thiên Lương, có lẽ Hạng Long sẽ không vội vàng bố trí mọi chuyện như vậy.

Một chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền có lực uy hiếp quá kinh khủng, đến mức một hoàng triều cũng phải ứng phó cẩn thận.

“Thương thành chủ, nếu bảo ngươi đối phó với Cửu Long Ấn này, ngươi nắm chắc mấy phần?” Sở Hưu âm thầm truyền âm dò hỏi.

Thương Thiên Lương nhìn chằm chằm vào Cửu Long Ấn một lúc lâu rồi mới nói: “Không biết.

Thứ này được long mạch bồi dưỡng ra, hội tụ, đại biểu cho ý chí của thiên địa này.

Lão phu còn chưa quen với phương thức chiến đấu của các ngươi, e là không vận dụng được nhiều lực lượng thiên địa như thứ ngoại vật này.

Nhưng ngoại vật dù sao cũng chỉ là ngoại vật, phải xem người sử dụng nó là ai. Nếu là mấy kẻ tương đối mạnh trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, lão phu cũng không mấy chắc chắn.”

Trong tam đại vương triều đương thời, cho dù là Tây Sở yếu nhất cũng có một chút căn cơ, bằng không người ta đã sớm bày mưu soán vị!

Cửu Long Ấn chính là một trong những căn cơ của Bắc Yên.

Theo tập quán của Bắc Yên, thái tử sẽ được Cửu Long Ấn gia trì ấn ký trên lưng, vì trên Cửu Long Ấn có máu của tổ tiên hoàng tộc Hạng thị nên điều này cũng đại biểu cho việc chính thức tán thành vị trí thái tử của ngươi.

Ngoài ra chỉ cần Cửu Long Ấn khắc lên thân thể người của hoàng tộc Hạng thị, sẽ có một loại liên hệ được thành lập. Chỉ cần người này còn ở trong phạm vi Yên Kinh Thành, một khi bị tập kích sẽ được lực lượng của Cửu Long Ấn che chở.

Chiêu này là để phòng ngừa hoàng đế bị người khác ám sát, tuy không phải lúc nào cũng hữu dụng nhưng ít nhất cũng giúp tiên hoàng nhiều đời của Bắc Yên ngăn cản rất nhiều lần ám sát.

Bằng không với năng lực thu hút thù hận của Hạng Long, e là phải có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần kè kè bên cạnh mới có thể đảm bảo an toàn cho hắn.

Sở Hưu nheo mắt, đột nhiên cười lạnh trong lòng.

Hạng Long sợ rồi.

Thân là đế vương một nước mà lại dùng phương thức phô bày lực lượng thô thiển như vậy để uy hiếp người khác. Hiển nhiên Hạng Long đã sợ, sợ mình bị bức bách tới mức trở mặt, cuối cùng khiến đẩy Bắc Yên vào rối loạn.

Trên thực tế, Hạng Long đã nghĩ quá nhiều. Thật ra Sở Hưu là người rất có tâm tư, cho dù có Thương Thiên Long, Sở Hưu cũng sẽ tính toán kỹ càng thực lực hai bên rồi mới quyết định có trở mặt hay không.

Bắc Yên là Bắc Yên của Hạng Long nhưng cũng là địa bàn mà Sở Hưu gây dựng trong thời gian dài. Một khi lật bàn thì tâm huyết bao năm qua của Sở Hưu cũng bị phá hủy. Không tới mức vạn bất đắc dĩ, y sẽ không làm như vậy.

Cho nên trên đại điện, Sở Hưu cứ lẳng lặng nhìn Hạng Xung được Cửu Long Ấn gia trì ấn ký, không nói một lời, ngược lại khiến cho Hạng Long cảm thấy rất nghi ngờ.

Trong ấn tượng của hắn, Sở Hưu không phải loại người chịu nén giận như vậy, rốt cuộc bây giờ y đang suy nghĩ điều gì?

Kế hoạch đã được bố trí xong xuôi, Hạng Long không quan tâm rốt cuộc Sở Hưu có chiêu trò gì, chờ sau khi ấn trí gia trì hoàn tất, Hạng Xung đã được bao phủ trong một quầng sáng nhàn nhạt. Nửa ngày sau ánh sáng đó mới hoàn toàn ẩn vào trong cơ thể của hắn.

Cho đến giờ phút này Hạng Xung mới phản ứng lại, hình như mình, thật sự trở thành thái tử Bắc Yên, người thừa kế của đế quốc này?

Hạng Long trầm giọng nói: “Xung Nhi, hôm nay ngươi thân là thái tử nhưng tuổi tác còn nhỏ, mọi chuyện phải nghe theo ý kiến của chư vị trợ thủ Bắc Yên ở đây.

Chuyện trị quốc có bọn họ hỗ trợ, trẫm không lo lắng, nghe nói ngươi rất hứng thú với võ đạo. Lần này trẫm cũng giúp ngươi tìm một vị sư phụ.”

Mọi người ở đây sửng sốt, lcú này Hạng Sùng lại đi ra, đưa một người trung niên cầm kiếm vào.

Phải biết đây là lúc lên triều, cho dù là võ tướng như Bắc Cung Bách Lý cũng không được phép cầm binh khí, Sở Hưu cũng không làm gì quá đáng, tuy y mang theo binh khí nhưng lại để Thiên Đạo Chiến Hạp trong hộp báu không gian.

Còn vị này ngược lại, không ngờ lại đường đường chính chính ôm một thanh kiếm, có thể nói thái độ lớn lối đến cực điểm.

Nhưng tuy thái độ của người trung niên này rất lớn lối, những điểm khác lại hết sức bình thường.

Khí tức trên người của hắn ẩn vào trong cơ thể, không nhìn ra thực lực cụ thể nhưng Sở Hưu khẳng định chắc chắn đối phương là cảnh giới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu cảnh giới của đối phương không bằng mình, hắn có thu liễm khí tức hoàn hảo tới mức nào đi nữa cũng bị mình nhìn ra dấu vết.

Người trung niên này chỉ mặc một bộ quần áo ngắn bằng vài thô màu xanh, nhiều chỗ còn có miếng vá, tướng mạo cũng cực kỳ bình thường. Hơn nữa thần sắc hắn đờ đãn, nói chính xác hơn là hờ hững, cứ như đối với hắn thì đế vương Bắc Yên, võ tướng cao thủ dưới sảnh, tất cả chỉ là hư ảo.

Điểm bắt mắt duy nhất trên người hắn chính là thanh kiếm. Tuy không thấy được thân kiếm nhưng vỏ kiếm được chế bằng da cự thú Phong Sa trong biển, có thể tôi luyện độ sắc bén của binh khí, một mảnh lớn cỡ bàn tay đã giá trị vạn lượng hoàng kim.

Hạng Long trầm giọng nói: “Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh, Khang tiên sinh. Từ nay về sau hắn chính là sư phụ của ngươi.”

Mấy chữ này vừa thốt lên, toàn trường lập tức xôn xao, sắc mặt nhìn về phía Khang Động Minh đều mang vẻ kinh ngạc.

Sở Hưu truyền âm cho Mai Khinh Liên nói: “Hắn là ai? Tiếng tăm lớn lằm à? Vì sao xưa nay ta chưa từng nghe nói.”

Mai Khinh Liên nói: “Ngươi chưa nghe tới cũng rất bình thường, vị Đông Hải Kiếm Thánh này đến Trung Nguyên trong thời gian ngươi bế quan, danh tiếng lớn tới mức bây giờ Phong Mãn Lâu cũng không dám xếp hạng cho hắn, vì không khéo đến lúc nào đó lại phải sửa lại.

Người này xuất thân từ hải ngoại, trước đây vẫn luôn tung hoành trong khu vực hải ngoại, tu vi kiếm đạo thâm sâu khó lường.

Một tháng trước, hắn đột nhiên xuất hiện ở Trung Nguyên, một người một kiếm khiêu chiến Yến Chi của Phong Vân Kiếm Trủng, ba chiêu đánh bại.

Chuyển sang đánh với Tọa Vong Kiếm Lư, khiêu chiến tông chủ Tọa Vong Kiếm Lư Thẩm Bão Trần, thắng.

Lại tới hoang mạc Tây Cực khiêu chiến tông chủ Kiếm Vương Thành, Thông Thiên Kiếm - Thẩm Thiên Vương, cũng thắng.

Hắn không tới Tàng Kiếm Sơn Trang, có lẽ hắn thấy Tàng Kiếm Sơn Trang đã không có tư cách để hắn khiêu chiến.

Trong thời gian ngắn hắn liên tiếp khiêu chiến tam đại kiếm phái, ba trận thắng liên tiếp. Khang Động Minh thậm chí mơ hồ có danh tiếng người đứng đầu thiên hạ kiếm đạo, được người ta tôn là Đông Hải Kiếm Thánh.

Nhưng nghe nói hàng tung của người này rất bí ẩn, hơn nữa tính cách kỳ quái, ngoài thích khiêu chiến cường giả kiếm đạo ra thì nói ai biết rốt cuộc hắn muốn gì. Bây giờ cũng không biết vì sao hắn lại gia nhập dưới trướng Hạng Long?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận