Côn Luân Ma Chủ

Chương 1756: Tính kế Thiên Môn 2

Đệ Ngũ Xích Tùng lớn tiếng nói: “Môn chủ, mau trốn đi! Chung Thần Tú đánh vào Thiên Môn ta, tất cả thần tướng đều không đỡ nổi một chiêu của hắn, mau trốn đi!”

Quân Vô Thần đột nhiên biến sắc, hắn vừa bước ra một bước lại lập tức ngừng chân.

Nhìn đại điện mà mình cực kỳ quen thuộc kia, hắn lạnh lùng nói: “Yêu ma quỷ quái gì đây, mau hiện thân cho bản tọa!”

Ngay lúc Đệ Ngũ Xích Tùng kêu gào, Quân Vô Thần thật sự cho rằng Thiên Môn bị đánh phá.

Nhưng Đệ Ngũ Xích Tùng lại nói là Chung Thần Tú đánh tới cửa, lúc này Quân Vô Thần mới phản ứng lại, hóa ra là mình rơi vào ảo ảnh.

Vì Chung Thần Tú không thể đánh lên Thiên Môn.

Tuy hắn không biết rốt cuộc Chung Thần Tú có căn cơ ra sao, nhưng hắn biết Chung Thần Tú tự có quy tắc làm việc của mình. Chỉ cần ngươi không động tới quy tắc của hắn, hắn sẽ không xuất thủ.

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, không ai đáp lời Quân Vô Thần, nhưng một khắc sau tất cả bắt đầu tiêu tán, thay vào đó là một không gian trắng xóa.

Trong không gian này, lục đạo luân chuyển, Thiên Nhân Đạo phù hoa xa xỉ, Atula Đạo giết chóc tàn khốc, Nhân Gian Đạo thương sinh muôn màu, Địa Ngục Đạo đau đớn vô tận, Ngạ Quỷ Đạo quái dị dữ tợn, Súc Sinh Đạo bất lực bất đắc dĩ, tất cả đều hiện lên trước mắt Quân Vô Thần.

Quân Vô Thần nhíu mày, hắn thậm chí không biết rốt cuộc mình sa vào nơi này như thế nào.

Cách giải thích duy nhất là bên kia trận pháp có gì đó quái lạ, trong khi dồn hết sức lực vào khôi phục trận pháp, hắn đã bất tri bất giác sa vào ảo ảnh.

Chẳng lẽ mình tẩu hỏa nhập ma rồi?

Lúc trước hắn tu luyện Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân, từng chủ động dẫn dắt tâm ma, vận dụng lực lượng công pháp tạo ra Lục Đạo Luân Hồi, đưa tinh thần vào đó rèn luyện, cuối cùng mới đại thành môn công pháp này.

Chẳng lẽ Lục Đạo Luân Hồi này cũng là tinh thần của hắn biến thành?

Không đợi Quân Vô Thần phản ứng lại, thân thể hắn đã rơi vào Súc Sinh Đạo.

Đưa Quân Vô Thần vào Súc Sinh Đạo không phải Sở Hưu cố tình sỉ nhục Quân Vô Thần.

Tuy y và Quân Vô Thần có tư thù, nhưng lòng dạ Sở Hưu không nhỏ mọn như vậy, không dùng thủ đoạn nhàm chán này để sỉ nhục Quân Vô Thần.

Súc Sinh Đạo đầu tiên là vì bản thân vòng tay Lục Đạo Luân Hồi có trình tự sử dụng mạnh mẽ nhất.

Lúc trước Sở Hưu bị kéo vào ảo ảnh của yêu quỷ, đầu tiên y trải qua Súc Sinh Đạo, sau đó là các đạo khác, cuối cùng mới đến Nhân Gian Đạo.

Khi đó trong Luân Hồi Thạch, yêu quỷ chỉ có bản năng, nhưng chính loại bản năng này mới là đào bới sơ hở trong lòng con người tới mức lớn nhất.

Võ giả tới cảnh giới như Sở Hưu đều cực kỳ cao ngạo, cho dù bên ngoài không thể hiện nhưng trong lòng cũng có lòng kiêu hãnh riêng, không thể chịu sỉ nhục.

Đưa vào Súc Sinh Đạo đầu tiên chính là để kích thích lửa giận.

Sau đó trải qua năm đạo, đều có khác biệt, nếu ngươi chống được, cho rằng ảo ảnh kết thúc, đây là lúc ngươi buông lỏng nhất nhưng thực ra lại là thời khắc nguy hiểm nhất.

Trải qua vô số lần luân hồi của Nhân Gian Đạo, ký ức khổng lồ truyền vào trong đầu, khiến người tâm chí không kiên định dễ đánh mất bản thân.

Cứ tiếp tục như vậy, lúc trước Sở Hưu thiếu chút nữa không chống đỡ nổi.

Lúc này Quân Vô Thần cũng vậy, khi luân hồi vào Súc Sinh Đạo, ánh mắt hắn chỉ lộ vẻ giận dữ, sau đó trải qua năm đạo còn lại, sắc mặt Quân Vô Thần không hề thay đổi.

Mãi tới cuối cùng, Nhân Gian Đạo bắt đầu luân hồi vô tận, rốt cuộc Quân Vô Thần cũng phải biến sắc!

Trong Lục Đạo Luân Hồi, Nhân Gian Đạo đời đời luân hồi, rốt cuộc khiến tâm cảnh như sắt thép của Quân Vô Thần sinh ra rạn nứt, có cảm giác khủng hoảng.

Hắn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, không hiểu vì sao mình lại đi vào Lục Đạo Luân Hồi này.

Đời đời kiếp kiếp luân hồi đều vô cùng chân thật, đủ loại ký ức, đủ loại tình cảm đánh thẳng vào tâm cảnh của hắn.

Một đời hai đời, cho đến chín đời mười đời, đối mặt với từng đợt luân hồi như vậy, tinh thần của Quân Vô Thần đã kéo căng như sợi tơ, mặc cho những ký ức kia xung kích ra sao cũng không thể đánh phá.

Hắn là Quân Vô Thần! Là Quân Vô Thần mạnh nhất trong các đời môn chủ Thiên Môn!

Ngoài vị thủy tổ sáng tạo ra Thiên Môn, các môn chủ Thiên Môn đời sau không ai sánh được với hắn.

Thường nghe cao thủ tịch mịch, nhưng Quân Vô Thần ở hạ giới không có mấy võ giả cùng cấp, lại có thể tu luyện tới nước này, có thể thấy rốt cuộc tinh thần của hắn cứng cỏi nhường nào.

Nếu nói Sở Hưu chỉ gắng gượng chống đỡ trong luân hồi, dựa vào ý chí của bản thân để đốn ngộ, vậy hiện giờ, Quân Vô Thần lại chỉ đơn thuần là chống cự.

Lúc này đã luân hồi đến hai mười lần, bên phía Sở Hưu đã không chịu nổi.

Thật ra y không thể cảm giác rõ ràng trạng thái của Quân Vô Thần, dù sao cũng là điều động lực lượng nguyên thần xuyên qua trận pháp, cho nên nguyên thần tiêu hao nhanh hơn so với y vận dụng vòng tay Lục Đạo Luân Hồi bình thường, bây giờ đã tới cực hạn.

Mà tiếp tục như vậy, chưa biết nguyên thần của Quân Vô Thần có sụp đổ không, bên phía y sẽ bị phản ngược.

Tới lúc nguyên thần của bản thân sắp khô kiệt, Sở Hưu buộc phải thu hồi vòng tay Lục Đạo Luân Hồi.

Tình hình bên phía đối diện ra sao chưa rõ, Quân Vô Thần trải qua hai mươi lần luân hồi, rốt cuộc trạng thái của hắn như thế nào, mình cũng không biết.

Nhưng không sao, Sở Hưu vẫn đang cắm một cái đinh trong Thiên Môn, đến lúc đó lại tìm hiểu tin tức là được.

Còn lúc này ở hạ giới, khi Quân Vô Thần rời khỏi hai mươi lần luân hồi, tinh thần hắn đã xao động.

Trong Lục Đạo Luân Hồi, mặc cho thực lực ngươi có mạnh đến đâu đi nữa, lực lượng nguyên thần có cường đại đến mấy cũng vô dụng. Loại lực lượng này đánh vào tâm cảnh của ngươi, vào ý chí của ngươi.

Tuy Quân Vô Thần gắng gượng vượt qua, nhưng tình trạng của hắn cũng không được tốt.

Hơn nữa quan trọng nhất là lúc này hắn còn đang dốc toàn bộ lực lượng cung cấp cho trận pháp, nhưng hiện tại ý thức của hắn đang mơ hồ, còn bên phía Sở Hưu đã ngừng hấp thu nguyên khí, trận pháp bạo động đã bình ổn.

Cho nên lực lượng ngưng tụ trên trận pháp ở hạ giới thật ra đã bắt đầu lan tràn ra ngoài.

Cảm nhận được chấn động lực lượng kia, lúc này Quân Vô Thần mới khôi phục tinh thần, nhưng đã muộn.

“Chết tiệt!”

Ngay sau đó, lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát, Quân Vô Thần trực tiếp bị sức nổ của trận pháp đánh văng ra khỏi đại điện của mình, thậm chí toàn bộ trên dãy núi Côn Luân phạm vi của Thiên Môn đều phát ra một tiếng động khổng lồ, lập tức tạo thành tuyết lở.

Lúc này các thần tướng khác đã ổn định bạo động trận pháp của mình, thấy bộ dạng của Quân Vô Thần, ai nấy lập tức chạy tới, xem xét tình huống.

Khi bọn họ chứng kiến Quân Vô Thần toàn thân đẫm máu, đám người không ai tin nổi.

Trong cảm nhận của bọn họ, Quân Vô Thần không khác gì thần linh. Nhưng bây giờ, vì sao thần của bọn họ lại chất vật như vậy?

“Cút hết về cho ta!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận