Côn Luân Ma Chủ

Chương 1722: Châm ngòi 1

Sở Hưu vừa xuất hiện đã lập tức giết chết một người, hai võ giả Phạm Giáo còn lại đều sững sờ tại chỗ.

Ngay sau đó, hai người thấy gương mặt Sở Hưu, lúc này mới kinh hãi hét lớn: “Sở Hưu!”

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu và Thiên La Bảo Tự vốn không liên quan tới nhau, không ngờ lại đi cùng nhau.

Hai người còn lại thậm chí không do dự một chút nào, trực tiếp bỏ trốn với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng đáng tiếc, Thương Thiên Lương đã đuổi theo sau lưng bọn chúng, lĩnh vực khô vinh thi triển, Sở Hưu dễ dàng đi theo giết chết.

Hai cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên giao chiến với hai võ giả Thiên Địa Thông Huyền, rõ ràng là ức hiếp người ta.

Thái dương chân hỏa nóng rực đối trụi thi thể ba người, Sở Hưu ném lệnh bài và hồn tinh trên người một kẻ cho Pháp Minh.

Pháp Minh sửng sốt, vội vàng nói: “Không được, không được, mấy kẻ này đều do Sở thí chủ giết, sao bần tăng lại lấy mấy thứ này được?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Pháp Minh đại sư không cần khách khí, đây là quy củ mà chúng ta đã ước định từ trước.

Tuy những kẻ này là ta giết, nhưng nếu không có Pháp Minh đại sư đi trước làm mồi nhử, ta cũng không thể giết được ba kẻ này.

Làm mồi nhử là có nguy hiểm, không tính là ân tình, cứ theo quy củ thì Pháp Minh đại sư cũng nhận được một phần.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Pháp Minh đại sư nghĩ thầm trong lòng, vị Sở thí chủ này đúng là quang minh lỗi lạc.

Nếu đổi lại là kẻ khác, cho dù Pháp Minh đại sư có mở miệng đòi, đối phương cũng lấy lý do hắn không tham chiến, không cho hắn.

“Vậy bần tăng từ chối thì bất kính rồi.”

Sau khi nhận lệnh bài và hồn tinh, Pháp Minh lại càng có hảo cảm với Sở Hưu.

Sau khi ba người đi được nửa canh giờ mới có vài võ giả Phạm Giáo tới xem xét tình huống, thấy vết tích trên mặt đất, cả hai đột nhiên biến sắc.

Lại là như vậy, chưa tới nửa canh giờ mà tiểu đội ba người đã bị diệt sạch.

Nếu gặp một trận ác chiến thì bọn họ còn lý giải được, nhưng hai lần liên tục như vậy đã khiến bọn họ cảm thấy bất thường, lập tức quay lại báo cáo cho Tân Già La.

Còn lúc này trong trụ sở của Thiên La Bảo Tự, khi Sở Hưu và Pháp Minh mang theo lệnh bài và hồn tinh trở về, thái độ của các hòa thượng Thiên La Bảo Tự đối với Sở Hưu đã thay đổi hẳn.

Trước đó đúng là bọn họ còn thấy nghi ngờ Sở Hưu, đương nhiên đây không phải ác ý, chẳng qua là đám tăng nhân Thiên La Bảo Tự này nhìn những người khác, trừ Tam Thanh Điện ra, còn lại đứng trước bất cứ ai bọn họ cũng thấy kiêu hãnh về bản thân.

Tuy bọn họ thể hiện rất khiêm tốn, nhưng thực chất trong lòng lại cực kỳ cao ngạo.

Nhưng bây giờ Sở Hưu đã chứng minh mình có thực lực giải quyết tình cảnh khó khăn của Thiên La Bảo Tự, đám hòa thượng này cũng rất thức thời không làm khó Sở Hưu.

Sau khi xử lý một nhóm người Phạm Giáo, Sở Hưu không ra tay tiếp.

Đã chết người, chắc chắn người của Phạm Giáo sẽ tập trung dày đặc trong một khu vực, còn ra tay lần nữa rất dễ bị phát hiện.

Cho nên chờ đến hôm sau, Sở Hưu mới ra tay tiếp.

Ba ngày liên tiếp, chín cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Phạm Giáo bị giết chết, người chết cũng ngang với Thiên La Bảo Tự, rốt cuộc Phạm Giáo cũng cảm thấy có gì đó bất thường.

Phải nói trước đó bọn họ đã thấy không ổn, nhưng không tra được điều gì.

Lần này Tân Già La trực tiếp tập kết nhân thủ điều tra, kết quả là ngày thứ tư Sở Hưu tay trắng trở về.

Ngày thứ năm ra ngoài cũng như vậy, Pháp Minh chủ động quay lại tìm Sở Hưu, lắc đầu nói: “Sở thí chủ, chúng ta về thôi, chắc không có tác dụng gì rồi.

Phạm Giáo liên tiếp tổn thất nhiều người, theo lời sư huynh, chắc chắn bọn chúng đã phát giác. Tân Già La không phải loại ngu dốt, hắn đã thu hồi nhân thủ rồi.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, suy yếu lực lượng của Phạm Giáo tới mức này là đủ, còn lại cứ để người của hai bên ra tay giải quyết.

Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại cảm thấy một luồng chấn động quen thuộc lan tới, khiến y quay ngắt sang một phía.

Ngay sau đó, Thương Thiên Lương cũng nhìn theo hướng đó, hắn hơi kinh ngạc nói: “Là khí tức của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, con bé Mai Khinh Liên kia đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi ư? Nhanh thật đấy.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Còn hai luồng lực lượng khí huyết đang chấn động, một luồng là lực lượng cực hạn, một luồng lực lượng khác phức tạp hơn nhiều, chắc là Lã huynh và lão Lục.”

Trong Trung Châu này đã qua hơn nửa tháng, hầu hết mọi người đã đi vào khu vực trong của Trung Châu, lúc này gặp bọn Lã Phụng Tiên cũng không có gì là lạ.

Nhưng chấn động giao thủ như vậy hơi lớn, rốt cuộc bọn họ gặp yêu quỷ hay gặp kẻ địch gì khác?

Lúc này trong một sơn cốc ở phía tây, Lã Phụng Tiên, Lục Giang Hà và Mai Khinh Liên, ba người bị sáu võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền vây công.

Tuy nhân số của đối phương gấp đôi bên mình, nhưng ba người phối hợp ăn ý, không ngờ vẫn kiên trì chưa bại trận.

Trong đó Lục Giang Hà đã là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, hơn nữa Huyết Thần Ma Công của hắn cực kỳ quỷ dị, biến ảo khôn lường, chỉ cần không gặp thương tích trí mạng là có thể tĩnh dưỡng hồi phục, cho nên Lục Giang Hà trực tiếp đối phó với thế công của vài người, đúng là hung hãn không sợ chết.

Lòng tin của hắn là ở Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên.

Lã Phụng Tiên có lực lượng mạnh mẽ hiếm có trong cùng cấp độ, chỉ cần Lục Giang Hà cuốn lấy kẻ địch, Lã Phụng Tiên cho một kích đánh tới, đối phương chắc chắn không dễ chịu.

Mai Khinh Liên sau khi bước vào Trung Châu mới thăng cấp lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cô không có nội tình như Lục Giang Hà cho nên không thể đạt tới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.

Nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa cực kỳ quỷ dị, cho dù đặt trong Đại La Thiên cũng là một loại lực lượng võ đạo cực kỳ quỷ dị.

Có Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên chủ công, cô ở phía sau dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa đánh lén, cũng khiến người khác khó lòng phòng bị.

Người bao vây Lã Phụng Tiên không phải ai khác, hai người cầm đầu chính là Hướng Tưởng và Trần Cửu Long.

Lần trước Hướng Tưởng và Trần Cửu Long bỏ trốn, hai người đều bị Sở Hưu đánh trọng thương, cũng may chi phái của bọn họ có vốn liếng phong phú, hao phí không ít tài nguyên, tốn vài ngày mới hồi phục được.

Hai người kia vẫn khá nghĩa khí, không trực tiếp bỏ trốn mà trở lại xem tình hình của Vũ Văn Phục.

Tuy bọn họ cũng biết, chắc Vũ Văn Phục khó thoát khỏi cái chết, nhưng trở lại xem thử, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.

Quả nhiên, sau khi thấy thi thể của Vũ Văn Phục, trong lòng bọn họ đã lạnh buốt, không dám tới gây sự với Sở Hưu nữa mà trực tiếp đi vào khu vực trong của Trung Châu.

Vốn dĩ bọn họ không định gây sự với đám người Lã Phụng Tiên, tuy bọn họ cũng rất căm thù Sở Hưu, nhưng thật ra bọn họ không hiểu về Sở Hưu, chỉ biết đối phương là truyền nhân của Cổ Tôn, quận trưởng của Hoàng Thiên Các.

Bạn cần đăng nhập để bình luận