Côn Luân Ma Chủ

Chương 940: Thanh trừ phản đồ 2



Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng rồi nói: “Được rồi, chuyện này sau rồi hãng nói. Lần này ta định phái Mai nha đầu cùng Sở Hưu tới giải quyết đám tạp chủng Địa Ma Đường kia. Ngươi đừng đi, tránh cho đám người kia bảo lão phu ức hiếp người ta.”

Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, hắn cũng biết nếu mình đi e rằng sẽ có phiền toái.

Mai Khinh Liên là truyền nhân duy nhất của Âm Ma Tông, nàng đi đương nhiên là được.

Còn người đại diện cho nhánh của Ngụy Thư Nhai tới Tây Sở, bất luận Sở Hưu hay Chử Vô Kỵ đều được.

Nhưng Chử Vô Kỵ thành danh đã lâu, mặc dù hắn là tông sư võ đạo nhưng lại là một trong những người mạnh nhất trong tông sư võ đạo, ngang với Hạng Võ của Bắc Yên, Hư Độ của Đại Quang Minh Tự, đều có tư cách so chiêu với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Cho nên nếu Chử Vô Kỵ tới chắc chắn sẽ khiến những người khác bất mãn.

Mặc dù Sở Hưu có chiến tích giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có điều bối phận và tuổi tác của y đều bày ngay đó.

Chử Vô Kỵ không được, nếu đổi thành Sở Hưu cũng không được, vậy sẽ thành quá đáng.

Sáng sớm hôm sau, người của các đại lão Ma đạo phái tới đều đã tập trung trong đại điện trung ương.

Thân là trực hệ của những đại lão Ma đạo kia, mấy nhóm người này hầu hết đều có tông sư võ đạo.

Đương nhiên còn những võ giả khác trong nhánh Ẩn Ma, tỷ như Mai Khinh Liên, Âm Ma Tông của nàng một mình một phái, có điều toàn bộ Âm Ma Tông chỉ còn lại mình nàng. Hơn nữa nàng cũng tương đối gần gũi với Ngụy Thư Nhai, cho nên coi như người của nhánh Ngụy Thư Nhai.

Đương nhiên thực lực những nhánh khác trong nhánh Ẩn Ma cũng không mạnh lắm. Khá một chút thì có tông sư võ đạo, kém một chút thậm chí không tìm được tông sư võ đạo, chỉ có thể tùy tiện phái một người tới đi theo phía sau, không khéo mò được chút lợi lộc.

Cho nên lúc này trong đại điện có tới gần trăm người, trong đó riêng tông sư võ đạo đã có tới mười người.

Thấy Sở Hưu tới, sắc mặt đám người này đều hơi đổi, đặc biệt là mấy vị tông sư võ đạo kia.

So với Sở Hưu, bọn họ đều là võ giả thế hệ trước, thế nhưng tiểu bối Sở Hưu này lại đứng ngang hàng với bọn họ, đương nhiên khiến đám người này thấy mất tự nhiên.

Lúc này một người trung niên vóc dáng cao gầy, con ngươi đỏ ửng mặc áo choàng màu đen đứng ra, ho khan một tiếng rồi nói: “Chư vị, mọi người đã tới đông đủ rồi, đã tới lúc bàn bạc xem nên động thủ ra sao.

Phải xử lý chuyện các lão tổ bàn giao thật lưu loát, nếu do đám tạp chủng Địa Ma Đường kia mà làm trễ nải Đại chiến chính ma, vậy chẳng đáng tiếc lắm ư?

Có điều đám tạp chủng kia sinh sống ở Tây Sở đã vài trăm năm, thế lực đã thâm căn cố đế, hơn nữa còn gia nhập dưới trướng triều đình Tây Sở. Muốn giải quyết bọn chúng cũng khá khó khăn.

Cho nên trước khi xuất thủ, chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng hết thảy.

Ta đã nhờ hảo hữu của ta, tán tu Ma đạo Tây Sở, Ảnh Đao Thượng Nhân - Tư Cuồng tìm hiểu tình báo về đám tạp chủng kia.

Trước tiên chúng ta thiết lập kế hoạch, chờ khi đến nơi nhận được tình báo lại sửa chữa kế hoạch rồi lập tức động thủ!”

Nghe võ giả trung niên này nói vậy, Sở Hưu lại lập tức nhíu mày.

Tên này từ đâu chui ra? Vừa gặp đã ra vẻ ta đã chuẩn bị thỏa đáng, các ngươi nghe ta chỉ huy, đúng là không tự biết mình.

Chẳng qua nghe hắn nói vậy, phân nửa võ giả ở đây lại gật đầu, có vẻ đồng ý với hắn.

Tên bắn chim đầu đàn, lần này Sở Hưu thật sự không định làm chim đầu đàn, có điều đường như có người còn ra vẻ kiêu căng hơn y.

Sở Hưu truyền âm cho Lục tiên sinh bên cạnh hỏi: “Tên này là ai? Lai lịch lớn lắm à?”

Lục tiên sinh đại diện cho Vô Tướng Ma Tông ra mặt, hắn là tông sư võ đạo tân tấn của Vô Tướng Ma Tông, mặc dù thực lực không phải mạnh nhất nhưng tiềm lực lại lớn nhất.

Cho nên trong Vô Tướng Ma Tông, những nhiệm vụ không mấy nguy hiểm nhưng lại nhiều lợi lộc như hiện giờ thường do Lục tiên sinh chấp hành.

Lục tiên sinh kinh ngạc nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi không biết hắn à? Vậy chắc ngươi nghe nói tới sư phụ hắn rồi chứ, Đông Cực Sơn Ma Nhai Động, Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng. Vài chục năm trước sư phụ hắn đã là kiêu hùng Ma đạo tung hoành giang hồ rồi.

Hắn là đại đệ tử của Viên Thiên Phóng, Cửu Âm Hồng Uyên - Hình Tư Đồ, ngày trước cũng là cao thủ đứng hạng bốn mươi trên Phong Vân Bảng. Có điều hơn mười năm trước hắn cả gan làm loạn giết chết đệ tử đúc kiếm của Ngũ Đại Kiếm Phái, bị người ta đuổi giết ngàn dặm, cho nên phải ẩn nấp trong bóng tối, cũng bị Phong Vân Bảng xóa tên.”

Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Sở Hưu rốt cuộc cũng có chút ấn tượng, dù sao giới Ma đạo chỉ có chừng đó cường giả, y cũng biết.

Sư phụ hắn, Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cũng là vị đại lão Ma đạo lớn tiếng nói thái độ Đông Hoàng Thái Nhất không giống đến cầu viện.

Người này thành danh từ vài chục năm trước, sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần từng liên tiếp đánh bại hai vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Chân Vũ Giáo cùng Thuần Dương Đạo Môn, một phế một trọng thương, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Có điều khi vị này ra tay với Long Hổ Sơn lại bị một lão đạo sĩ hầu hạ bên cạnh lão thiên sư cho một phất trần đánh tới hộc máu, từ đó trở đi phải trốn trong Đông Cực Sơn Ma Nhai Động ở Đông Hải dưỡng thương tu luyện, có vẻ còn thu nhận không ít đệ tử.

Còn Hình Tư Đồ trước mặt cũng giống với sư phụ của hắn, cực kỳ to gan.

Danh hiệu của hắn là Cửu Âm Hồng Uyên, thật ra đây là tên của hai loại ma kiếm hung binh, đều là thần binh do Côn Luân Ma Giáo chế tạo, nhưng đã bị hủy trong trận chiến Diệt Ma lúc trước.

Hình Tư Đồ nhận được phương pháp chế tạo từ tay Viên Thiên Phóng, bắt đầu thu thập vật liệu, vì muốn nhanh chóng luyện thành không ngò còn ra tay tàn sát đệ tử Ngũ Đại Kiếm Phái, dùng máu của kiếm khách để rèn kiếm.

Mặc dù cuối cùng cũng đúc kiếm thành công nhưng lại bị người của Ngũ Đại Kiếm Phái truy sát ngàn dặm, hơn mười năm nay không dám ngóc đầu lên.

Tóm lại cặp thầy trò này đều là loại người to gan làm loạn, nhưng trong nhánh Ẩn Ma lại có danh tiếng rất lớn, dù sao người ta cũng giết ra từ núi thây biển máu.

Đương nhiên theo Sở Hưu, thậm chí là Lục tiên sinh, hành động của hai sư đồ này thật ra đều không bằng Sở Hưu.

Những người Sở Hưu trêu chọc từ trước tới nay không ít hơn họ, khi đó Sở Hưu cũng có thể lựa chọn chui xuống đất che giấu tung tích, chờ mấy chục năm sau sóng qua gió lặng mới ngóc đầu lên. Dù sao cả tu vi lẫn tuổi thọ của y đều đủ.

Nhưng Sở Hưu lại lựa chọn tập trung tất cả lực lượng đối chọi với liên minh Chính đạo, cuối cùng còn chiến thắng, có thể quang minh chính đại hành tẩu trong giang hồ, còn quyết đoán hơn cặp thầy trò này.

Hai người này mặc dù làm việc điên cuồng nhưng làm xong lại chạy, ngược lại có cảm giác đầu voi đuôi chuột.

Sở Hưu cười nhẹ hai tiếng, tiếng tăm có lớn thì đã sao? Chẳng phải vẫn bị người ta đuổi cho chạy khắp giang hồ, giờ lại ngóc đầu lên ra vẻ tiền bối?

Bạn cần đăng nhập để bình luận