Côn Luân Ma Chủ

Chương 803: Nắm đấm và đao



,

Ngay lúc Mai Khinh Liên định nói gì đó, một âm thanh đột nhiên truyền tới: “Nói không sai, không ngờ thằng nhóc nhà ngươi lại nhìn mọi chuyện thấu triệt như vậy.”

Giọng nói của Ngụy Thư Nhai vang lên ngoài cửa, có điều hắn cũng được Chử Vô Kỵ đỡ vào, sắc mặt trắng bệch.

Khi rời khỏi chỗ Hư Vân, Ngụy Thư Nhai còn chưa lộ vẻ thụ thương nhưng thực chất hắn vẫn luôn cắn răng chống đỡ.

Sau khi rời khỏi Bắc Yên, Ngụy Thư Nhai rốt cuộc không chịu nổi, thương thế bộc phát.

Sở Hưu vội vàng nghênh đón nói: “Ngụy tiền bối, ngài bị thương à? Thần y giang hồ Tây Sở Phong Bất Bình đang ở đây, để ta bảo hắn chữa trị cho ngươi.”

Ngụy Thư Nhai khoát tay áo nói: “Không việc gì, không bị thương nặng. Có điều thực lực Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân quả thật cao thâm khó dò.

Vọng Niệm Thiên Đại Tự Tại Kinh của của Hư Vân tập hợp tinh hoa cả thiền tông mật tông, uy lực vô cùng kinh khủng.

Nghe nói một phần công pháp này thoát thai từ bí pháp Vọng Niệm Không Thiền Kinh của Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng lúc này đã được Hư Vân phát triển thêm còn cường đại hơn Vọng Niệm Không Thiền Kinh

Lão già ta không dùng được nữa rồi, đấu cứng với hắn, nội phủ bị Hư Vân làm trọng thương. Ta còn không có tư cách liều mạng với tên hòa thượng ấy rồi.

Thương thế này không thể chữa trị nhanh chóng nhưng cũng không thương tổn tới căn cơ, cho nên không cần quan tâm. Cứ tu dưỡng một thời gian là được.

Tiểu tử Sở Hưu, cửa cuối cùng phải dựa vào chính ngươi chống đỡ. Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói, thật ra tất cả mọi âm mưu đều là hư ảo, thứ giải quyết vấn đề tốt nhất vẫn luôn là nắm đấm và đao.

Nắm đấm lớn mới có thể dùng đức khiến người ta kính phục. Đao sắc bén mới có thể khiến người ta nghe lệnh ngươi, chấp hành quy định mà ngươi đặt ra.”

Ngụy Thư Nhai nhấn mạnh chuyện này thật ra cũng là đang nhắc nhở Sở Hưu, không được lạc lối trong thành công.

Lần này mặc dù Sở Hưu dùng kế sách tập kích Tụ Nghĩa Trang, thành công giết chết Nhiếp Nhân Long, hủy diệt liên minh Tụ Nghĩa Trang. Có điều không phải lúc nào Sở Hưu cũng tìm được thời cơ tốt như vậy, cũng có may mắn, không xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Quá tin tưởng kế sách của mình, vạn nhất giữa đường xảy ra một vài vấn đề, đây là sai lầm trí mạng.

Người lặn giỏi lại chết đuối. Trừ tin tưởng thực lực bản thân ra, dưới gầm trời này không có thứ gì không xảy ra chuyện ngoài ý liệu.

Cũng may Sở Hưu tự hiểu lấy mình, tự biết mình có bao nhiêu năng lực.

Trên giang hồ, tự biết lấy mình, nói thì đơn giản, thực tế lại khó làm được.

Mỗi người đều có chút kiêu ngạo tự đại, đều có ảo giác nghĩ rằng mình có thể, cho rằng mình làm được. Thật ra tâm lý như vậy có thể không chuẩn.

Cũng như Dương Công Độ ngày trước, tự cho là không cần dùng thực lực, hai tay mình cũng có thể khuấy đảo phong vân thiên hạ. Thế nhưng hiện thực cho hắn một giáo huấn rất thảm, khiến hắn trước lúc lâm chung rốt cuộc cũng hiểu tầm quan trọng của thực lực.

Đương nhiên đến lúc đó có hiểu cũng vô dụng, La Thần Quân đã đánh hắn tan thành sương máu.

Vỗ vỗ bả vai Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai nói: “Lão gìa ta dẫu sao cũng già rồi, không dùng được nữa. Còn lại phải do chính ngươi rồi.

Đánh không lại thì trốn. Không có gì là mất mặt cả. Chỉ cần còn mạng là được, trốn mấy năm, ra mặt lại là hảo hán.

Cũng như ta thôi, ngày trước các huynh đệ kết bái đều chết trên Cửu Thiên Sơn, chỉ lưu lại lão già tham sống sợ chết ta đây sống đến giờ.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy tiền bối không cần khiêm tốn. Có đôi khi sống còn khó chịu hơn chết. Ngài có dũng khí sống sót, hơn nữa còn bước lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.

Ngài còn sống, người ta vẫn sẽ nhớ tới chi Cửu Thiên Sơn, có người truyền thừa, không tới mức hoàn toàn bị hủy diệt.

Nếu ngài chết có lẽ Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chỉ là truyền thuyết, chúng ta chỉ có thể nghe lại câu chuyện năm đó mà thôi.”

Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng, không nói thêm gì, chỉ quay người rời đi, tìm nơi dưỡng thương.

Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma ngày trước chỉ còn lại mình hắn. Trong nhánh Ẩn Ma cũng có không ít người nói Ngụy Thư Nhai hắn ham sống sợ chết, vì sao người khác chết mà ngươi còn sống?

Chỉ có Ngụy Thư Nhai tự biết, mặc dù hắn còn sống nhưng những thứ phải gánh vác lại vô cùng nặng nề.

Chết rất đơn giản, tìm những kẻ thù ngày trước liều mạng cũng rất đơn giản. Cái khó là gánh những thứu này sống tạm, vì danh tiếng của Ngũ Đại Thiên Ma, cũng vì toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Sau khi Ngụy Thư Nhai đi dưỡng thương, Sở Hưu cũng vội vàng khôi phục lực lượng bản thân, chuẩn bị giữ bản thân trong trạng thái đỉnh phong, nghênh đón kẻ địch sắp tới.

Lúc này ở Ngụy Quận, trong Thương Lan Kiếm Tông, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông sôi trào, tất cả các võ giả Tịch Huyết Kiếm đều lộ vẻ tức giận.

Đương nhiên Thương Lan Kiếm Tông có bộ dáng như vậy không phải vì Sở Hưu, mà do chuyện khác.

Trước đó Thương Lan Kiếm Tông nghe tin về Sở Hưu, không ít đệ tử hưng phấn một thời gian dài, cho là rốt cuộc mình cũng có thể báo thù.

Sở Hưu phế bỏ Thẩm Bạch, còn dùng thân phận Lâm Diệp giết Đậu Quảng Thần cùng mấy chục đệ tử của Thương Lan Kiếm Tông. Chuyện này khiến cho Thương Lan Kiếm Tông vốn không còn mấy thực lực lại trọng thương nặng thêm, đúng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Cho nên sau khi biết tin về Sở Hưu, đệ tử Thương Lan Kiếm Tông cực kỳ để tâm tới chuyện này, thậm chí còn nghĩ, rốt cuộc mình nên gia nhập liên minh Đông Tề hay tới gia nhập liên minh Bắc Yên?

Thế nhưng không đợi bọn họ nghĩ xong đã xảy ra chuyện.

Lúc này bên ngoài Thương Lan Kiếm Tông, một nam tử trung niên dáng vẻ thô kệch, thân mặc áo vải gai màu xám, tay cầm Trảm Mã Đao khổng lồ, ánh mắt hung ác, dẫn theo hơn ngàn võ giả vây bao vây Thương Lan Kiếm Tông.

Nam tử trung niên kia lạnh lùng nói: “Thương Lan Kiếm Tông các ngươi giết đệ tử Nộ Giang Bang, định cứ bỏ mặc như thế à?

Thương Lan Kiếm Tông các ngươi hùng bá Ngụy Quận bao năm như vậy, hành xử cũng quá mức phách lối rồi đó, thực lực thì không mạnh mà tính khí thì bá đạo nhỉ.

Chẳng qua hôm nay Từ mỗ không muốn nuông chiều các ngươi nữa. Liễu Công Nguyên, hôm nay ta chỉ cần một câu trả lời, không trả lời cho ta, ta cũng chẳng để ý tới chuyện san bằng Thương Lan Kiếm Tông các ngươi đâu!

Thương Lan Kiếm Tông các ngươi còn tưởng mình là một trong Thất Tông Bát Phái hay sao? Nói một lời không dễ nghe, nếu không có Liễu Công Nguyên gắng gượng chống đỡ, chắc Thương Lan Kiếm Tông các ngươi đã bị đá khỏi Thất Tông Bát Phái lâu rồi!

Thương Lan Kiếm Tông các ngươi ngồi trên vị trí Thất Tông Bát Phái lâu như vậy rồi, cũng nên nhường chỗ cho người khác đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận