Côn Luân Ma Chủ

Chương 746: Sân!



Một đao của Sở Hưu đã thả ma quỷ trong lòng Hư Hành ra. Dưới Sân Đao, Độ Ách Không Thiện Kinh hoàn toàn mất đi hiệu lực, phật diễm đỏ rực quanh người Hư Hành không ngờ đã mang chút sắc đen. Theo Sân Đao chém xuống, những luồng phật diễm màu đen lập tức tràn vào trong Sân Đao, tựa như lực lượng đồng nguyên, nhẹ nhàng phá hủy chân khí hộ thể của Hư Hành, khiến hắn bị đao này chém bay!

Thân là thủ tọa Đạt Ma Viện, cơ thể Hư Hành cũng mạnh hơn hẳn những võ giả cùng cấp bậc.

Nhưng lúc này dưới Sân Đao, trước ngực hắn bị chém ra một vết thương lớn, thậm chí sâu tới mức thấy xương. Đại lượng máu tươi bắn ra, còn nặng hơn gấp mười lần so với lúc hắn bị Tham Đao chém trọng thương.

Đặc điểm của bảy thanh ma đao chính là xuất đao không chỉ nhìn lực lượng của mình, còn phải xem thất tình lục dục trong lòng đối phương mạnh tới mức nào.

Nếu ngươi ra tay với một Thánh nhân không có thất tình lục dục, vậy bảy thanh ma đao thậm chí không có tác dụng bằng bảo binh bình thường.

Có điều trạng thái lúc này của Sở Hưu cũng không được tốt.

Bảy thanh ma đao hại người hại mình, trong thời toàn thịnh Sở Hưu còn nắm chắc được sau khi chém ra một đao lại ngăn cản được phản phệ. Nhưng giờ Sở Hưu đã chém lièn hai đao, mặc dù giữa chúng còn có một thời gian, nhưng lực lượng dẫu sao cũng không phải đỉnh phong.

Lúc này rõ ràng là cơ hội đuổi theo giết chết Hư Hành rất tốt, nhưng Sở Hưu lại không hành động.

Hai mắt hắn trở nên đỏ thẫm, hơi thở hổn hển,cuối cùng phải vận dụng hết tận chút nghị lực cuối cùng mới thu được Sân Đao vào vỏ.

Đây cũng may là Sở Hưu vận dụng Sân Đao chứ không phải thanh đao khác.

Thật ra sân niệm của Sở Hưu không quá mạnh, bản thân y cũng là kẻ tự biết lấy mình. Nói thẳng ra Sở Hưu tự có giới hạn, sẽ không bị cảm xúc chi phối quá nhiều cho nên lúc này mới miễn cưỡng trấn áp được lực lượng của Sân Đao.

Nếu đổi thành Tham Đao hay Ác Đao có lẽ lúc này Sở Hưu đã bị tâm ma nhập thể.

Trần Kiếm Không đứng dưới lại phát hiện Sở Hưu không đúng.

Rõ ràng có cơ hội giết chết Hư Hành, thế nhưng Lâm Diệp lại đứng yên tại chỗ không làm gì, rõ ràng là có vấn đề.

Nếu nhân cơ hội này xuất thủ giết chết Lâm Diệp, cứu được Hư Hành, Ba Sơn Kiếm Phái có thể nhận được uy danh, còn có thể nhận được ân tình Đại Quang Minh Tự, đồng thời được họ cảm kích!

Nhẹ nhàng liếc nhìn đám người La Tam Thông, Trần Kiếm Không suy tính liệu mình có thể để đám người Sầm Phu Tử xuất thủ tạm thời ngăn cản đám Ma đạo này để bản thân đi giết Lâm Diệp không.

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai Trần Kiếm Không, thản nhiên nói: “Con khỉ họ Trần, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động thủ.”

Trần Kiếm Không dáng người như con khỉ, khi hắn chưa thành chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái thường xuyên bị người ta cười nhạo vì hình thể, rất nhiều người trêu chọc hắn là con khỉ.

Thế nhưng khi Trần Kiếm Không trở thành Ba Sơn Kiếm Phái, trở thành Bát Tí Thần Viên - Trần Kiếm Không danh chấn Tây Sở, đã rất lâu rồi không ai dám nói ra hai chữ đó trước mặt hắn.

Có điều lúc này Trần Kiếm Không lại chỉ thấy kinh hãi, không thấy phẫn nộ, vì hắn đã không lo nổi phẫn nộ.

Có người lặng lẽ không tiếng động tới cạnh mình, thế nhưng mình lại không hề phát hiện. Tu vi người này kinh khủng tới mức nào?

Trần Kiếm Không quay đầu nhìn lại, người xuất hiện bê cạnh hắn là một đạo sĩ ăn mặc lôi thôi.

Đạo sĩ đó mặc một đạo bào màu xám.

Thật ra đạo bào này hắn là loại tiêu chuẩn của Thiên Sư Phủ có màu xanh nhạt, có điều do đã lâu không tẩy rửa coh nên bên trên dính đầy tro bụi vết bẩn, tạo thành màu xám.

Dung mạo đạo sĩ kia không xấu, ngược lại còn là một người trung niên rất anh tuấn, có điều râu tóc hết sức lộn xộn, tay cầm một hồ lô rượu bẩn thỉu, thi thoảng còn uống một ngụm, khiến người ta có cảm giác rất lôi thôi.

Khi thấy đạo sĩ lôi thôi đó, sắc mặt Trần Kiếm Không lại đột nhiên biến đổi, trở nên cau có vặn vẹo, ánh mắt thậm chí lộ ra chút hoảng sợ, hô lớn: “Huyền Long Tử! Sao lại là ngươi?”

Huyền Long Tử buông hồ lô rượu ra, giơ bàn tay bẩn thỉu lên vỗ vỗ lên mặt Trần Kiếm Không, cười ha ha nói: “Chẳng phải ngươi phái người tới Thiên Sư Phủ cầu viện ư, vừa vặn ta được thả ra bèn tiện đường tới xem bằng hữu xưa. Thế nào, có ngạc nhiên không, có vui mừng không?”

Trần Kiếm Không vẻ mặt đờ đẫn, không dám có hành động gì, lúc này hắn làm gì có kinh ngạc vui mừng, chỉ có kinh hãi!

Lôi Thần Quân - Huyền Long Tử, là một trong những tông sư võ đạo tráng niên nổi tiếng nhất của Thiên Sư Phủ. Thậm chí trong Thiên Sư Phủ, phụ thân của Trương Thừa Trinh, Ngự Tiêu Chân Nhân - Trương Đạo Linh mặc dù còn chưa phải thiên sư nhưng đã thay lão thiên sư quản lý sự vụ của Thiên Sư Phủ; nhưng hắn còn nổi danh hơn cả Trương Đạo Linh.

Người này mặc dù là đệ tử Thiên Sư Phủ nhưng lại không phải người của Trương gia mà được lão thiên sư thu dưỡng từ nhỏ, cho nên không khác lắm so với người của Trương gia.

Khi Huyền Long Tử trong thời đỉnh phong thậm chí đã đứng hạng mười bảy trên Phong Vân Bảng, tuyệt đối là cao thủ trong Thiên Sư Phủ.

Nhưng điểm khiến người khác không cách nào chấp nhận nổi là... hắn là một kẻ điên! Một tên điên từ đầu đến chân!

Huyền Long Tử hành xử cực kỳ cực đoan cuồng vọng, thậm chí không cố kỵ bất cứ điều gì. Trong Thiên Sư Phủ ngoại trừ lão thiên sư ra không ai áp chế được hắn.

Trần Kiếm Không cùng Huyền Long Tử là người cùng thế hệ, lúc trước đã bị hắn sỉ nhục không ít lần,thậm chí có thể nói trong lòng hắn đã có bóng ma tâm lý đối với Huyền Long Tử.

Đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ, mười năm trước Huyền Long Tử gây ra một đại họa.

Mười năm trước có người mở di tích thượng cổ, bất ngờ thả ra một chân linh cường giả Ma đạo thượng cổ.

Vốn dĩ cho dù là cường giả thượng cổ, trải qua vạn năm, cho dù dùng một số thủ đoạn giữ cho chân linh bất hủ cũng sẽ cực kỳ suy yếu, thậm chí ngay cường giả như Lã Ôn Hầu còn vậy, nói chi những người khác.

Nhưng khi đó lại có người chủ động tìm đường chết, bắt được chân linh không giết chết mà còn định tế luyện, muốn nhận được ký ức trong đó, cuối cùng khiến cho bản thân là chân linh hợp thể, ký ức hỗn loạn, hoàn toàn hóa thành một tên điên thực lực cường đại, gây tổn thất lớn cho giang hồ.

Khi đó tông môn chính đạo như Thiên Sư Phủ liên thủ vây giết người này, trong đó người Thiên Sư Phủ phái tới chính là Huyền Long Tử.

Vốn dĩ thanh trừ một chân linh thượng cổ như vậy, đối phương lại có thể không ngừng cắn nuốt hấp thu nhân mạng khôi phục thực lực, chuyện này sẽ hết sức gian nan. Nhưng Huyền Long Tử lại to gan bố trí, dùng tính mạng võ giả đồng hành làm mồi nhử, nhanh chóng lừa giết chân linh thượng cổ kia, nhưng cũng lừa giết vài tông sư Chính đạo đồng hành.

Mặc dù hành động này của Huyền Long Tử là vì cứu được càng nhiều người, chẳng qua nó cũng khiến Thiên Sư Phủ đắc tội với các đại phái, ép Thiên Sư Phủ tự mình tới Phong Mãn Lâu, nhờ Phong Mãn Lâu xóa tên Huyền Long Tử trên Phong Vân Bảng. Thậm chí cuối cùng Thiên Sư Phủ phải nhốt Huyền Long Tử vào địa lao hối lỗi mười năm, lão thiên sư phải tự mình ra mặt tới các đại phái xin lỗi mới khiến chuyện này lắng xuống.

Mười năm qua đi đủ khiến người ta quên đi rất nhiều chuyện, nếu Huyền Long Tử không xuất hiện, có lẽ Trần Kiếm Không đã quên mất đối phương.

Mãi tới khi Huyền Long Tử xuất hiện trước mặt hắn, Trần Kiếm Không mới nhớ ra thời gian này chính là lúc thời hạn án phạt của Huyền Long Tử kết thúc. Đồng thời hắn cũng nhớ lại những sợ hãi mà Huyền Long Tử mang đến cho hắn năm xưa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận