Côn Luân Ma Chủ

Chương 1725: Nhận thua 1

Kết cục của Nghiêm Tri Phi cũng giống như hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông khác, đều bị Sở Hưu cho một quyền đánh bay.

Nhưng điểm khác biệt là, tuy cũng trúng một quyền Phá Trận Tử, nhưng không ngờ hắn vẫn chống đỡ được, không bị trọng thương, còn có thể đứng dậy.

Gương mặt Sở Hưu lộ vẻ kinh ngạc: “Chịu đòn tốt nhỉ, không ngờ võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi thậm chí còn có tu vi thân thể không tệ.”

Võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường, cho dù có là nửa bước Võ Tiên cũng rất ít người chống được một đòn Pháp Thiên Tượng Địa cực hạn của Sở Hưu.

Sở Hưu tăng tốc, định ra tay tiếp, Nghiêm Tri Phi lại lấy ra một thanh tiểu kiếm khác, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định đánh đến cùng với Thiên Hạ Kiếm Tông ta, không chết không thôi à?

Đại La Thần Cung còn chưa chính thức mở cửa, còn lâu mới tới trận chiến cuối cùng. Nếu ngươi nhất quyết dồn ép ta, ta sẽ sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu ngay bây giờ, cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận!”

Thanh tiểu kiếm mà Nghiêm Tri Phi lấy ra trông rất bình thường, vỏ gỗ chuôi gỗ, chỉ dài có một xích.

Nhưng khi hắn nói ra bốn chữ Vạn Kiếm Quy Lưu, mọi người đồng thời lùi lại phía sau, ánh mắt đều lộ vẻ hoảng sợ.

Thậm chí Trần Cửu Long thi triển luôn bí pháp Hóa Long của nhà mình chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc thứ này là gì, nhưng cứ nhìn thần sắc của mọi người ở đây là biết, hiển nhiên không phải vật phàm, rất nguy hiểm.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không chết không thôi? Ngươi có tư cách đó ư? Muốn đi cũng được, nhưng vừa rồi người của Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi động tới người của ta. Kẻ nào ra tay thì tự đánh gãy một tay của mình mới có thể đi.

Nếu không, các ngươi cứ nằm lại tại đây chờ mấy chục năm hay mấy trăm năm sau hóa thành yêu quỷ đi.

Nếu các ngươi không tin, có thể thử, xem xem rốt cuộc ai chết ai thôi!”

Thương Thiên Lương đứng phía sau cười khà khà: “Hai tên tiểu tử kia, đừng nhìn nữa, đang nói các ngươi đấy, cái tên hóa giun lớn kia.

Lão phu mặc kệ ngươi hóa long hay hóa giun, lần trước để ngươi trốn thoát, lần này ngươi có thể thử xem rốt cuộc có chạy được khỏi lòng bàn tay lão phu không!”

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng lập tức biến sắc, bọn họ không ngờ mình đã kín tiếng vậy rồi mà lão già này vẫn để ý đến.

Ánh mắt Nghiêm Tri Phi lộ vẻ tức giận, bao năm qua Thiên Hạ Kiếm Tông bọn họ chưa bao giờ chịu uất ức đến vậy!

Với tính cách của hắn, hắn thà sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu, mọi người đồng quy vu tận. Có điều tuy hắn không sợ chết nhưng lại sợ sau khi sử dụng Vạn Kiếm Quy Lưu, mình đồng quy mà đối phương vẫn còn sống.

Quay đầu nhìn thoáng qua hai võ giả đã bị Sở Hưu đánh trọng thương, Nghiêm Tri Phi lạnh lùng nói: “Trước đó tông chủ nói với các ngươi thế nào? Kiếm khách thà gãy chứ không cong, nhưng không phải không biết ứng biến!

Vũ Văn Phục chết chứ có phải cha ruột các ngươi chết đâu, các ngươi ra tay làm cái gì? Cho dù đòi lại nhân quả cũng không tới phiên hai người các ngươi!”

Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia lại cực kỳ dứt khoát, trực tiếp bộc phát cương khí, đánh gãy cánh tay mình, thậm chí không kêu một tiếng.

Nghiêm Tri Phi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn hai người rời khỏi. Sở Hưu cũng tuân thủ lời hứa, không ngăn cản.

Nhưng trước khi đi, Nghiêm Tri Phi không căm tức nhìn Sở Hưu, ngược lại nhìn chằm chằm vào Trần Cửu Long và Hướng Tưởng một lúc.

Hắn ghét nhất là loại người châm ngòi ly gián như vậy!

Tuy hắn không chứng kiến toàn bộ mọi chuyện nhưng hắn biết võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều là người thẳng tính, sẽ không ủ mưu tính kế người khác.

Vừa rồi hai người này ra tay, chắc chắn có kẻ khác xúi giục.

Hai võ giả tham gia vây công thấy vậy cũng không để ý tới thể diện, quả quyết bóp gãy một cánh tay rồi cúi đầu nói: “Chúng ta bị lòng tham che mắt, mong Sở đại nhân thứ lỗi.”

Bọn họ cũng là người có thân phận ở Nam Vực, nhưng ở Trung Châu đông đúc cường giả này, hai người không tính là gì.

Không muốn nhận thua thì chỉ có một con đường chết, Thiên Hạ Kiếm Tông còn nhận thua, bọn họ cố làm cái gì?

Lúc này hai người bọn họ cũng khóc không ra nước mắt.

Trước đó bọn họ xuất thủ thật ra chỉ là vì biết thân phận của Hướng Tưởng và Trần Cửu Long, muốn nịnh bợ hai vị truyền nhân của Cổ Tôn này mà thôi, không ngờ lại đắc tội với người mà mình không đắc tội nổi.

Lần này thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài.

Phế bỏ một cánh tay, tuy chỉ vài ngày là khôi phục được, nhưng nơi này là Trung Châu, lãng phí vài ngày khác nào lấy mạng bọn họ.

Sáu người nhận thua, Trần Cửu Long cắn răng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không động thủ.

Thiên Hạ Kiếm Tông có thể nhận thua là vì bọn họ không muốn lãng phí lực lượng trong chuyện không quan trọng này. Đã vào Trung Châu, đương nhiên phải đặt lợi ích của tông môn lên trên hết.

Hai võ giả tán tu kia nhận thua là vì bản thân họ là người đi từ tầng chót giang hồ lên, coi như co được giãn được.

Nhưng hai người bọn họ thì sao?

Bọn họ là truyền nhân của Cổ Tôn, thân phận cực kỳ tôn quý.

Trước đó bọn họ bị Sở Hưu đánh trọng thương thì cũng thôi. Con đường võ đạo, có mạnh có yếu, có thua có thắng, thắng bại là chuyện thường của binh gia, như vậy không mất mặt.

Nhưng bây giờ, dưới uy hiếp sinh tử, bọn họ lại phải nhận thua trước mặt bao nhiêu người, chuyện này khiến Trần Cửu Long không chịu nổi.

Vinh dự của sư môn và lòng kiêu hãnh không cho phép hắn làm vậy.

Nhưng ngay lúc này Hướng Tưởng lại đột nhiên xuất chưởng, ánh trăng bộc phát, trực tiếp đánh gãy một tay của hắn.

Nếu không phải hắn và Hướng Tưởng tương giao tâm đầu ý hợp, hai người cực kỳ tin tưởng lẫn nhau, e rằng hắn đã vô thức xuất thủ.

Không đợi hắn hỏi vì sao, Hướng Tưởng cũng trực tiếp đánh gãy một tay của mình, quay người kéo Trần Cửu Long bỏ đi.

Mãi tới khi chạy cách xa Sở Hưu mấy chục dặm, Trần Cửu Long mới hô to: “Vì sao vừa rồi ngươi lại làm vậy? Chúng ta tự phế một tay, cúi đầu chịu thua tên Sở Hưu kia. Bao nhiêu người đang nhìn đấy, lần này chúng ta còn mặt mũi nào nữa, sau này làm sao bàn giao cho sư môn?”

Gương mặt Hướng Tưởng vẫn nguyên vẻ nghĩ mà sợ: “Bàn giao? Nếu chúng ta không đi, thậm chí còn không có cơ hội bàn giao!

Chắc ngươi cũng biết, chi phái Cổ Nguyệt Tôn Giả của ta có năng lực cảm giác cực kỳ cường đại, mẫn cảm dị thường.

Vừa rồi ta cảm thấy sát ý cực mạnh trên người tên Sở Hưu kia, nếu chúng ta không đi, rất có thể đối phương sẽ giết chết chúng ta!”

Hướng Tưởng cảm giác không sai, đúng là vừa rồi Sở Hưu đã có sát ý.

Y có thể thả người của Thiên Hạ Kiếm Tông, đó là vì y không nắm chắc rốt cuộc Vạn Kiếm Quy Lưu kia là gì, không muốn lật thuyền trong mương nên mới lùi một bước.

Còn hai võ giả tán tu, tuy thực lực của bọn họ không tệ, nhưng đối với Sở Hưu hiện tại, bọn họ đã không còn uy hiếp gì, thả bọn họ đi cũng không sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận