Côn Luân Ma Chủ

Chương 1552: Không thành công đành rút lui 2

Cho nên hai loại lực lượng này mà truy ngược về bản nguyên thì đều là cách thể hiện của ý chí thiên địa, hai bên va chạm, không ngờ lại bắt đầu giằng co.

Hiện tại chiến lực của Sở Hưu đã tăng cường, còn Kỳ Vô Hận cũng không phải hạng xoàng, ít nhất hắn cũng mạnh hơn Diệp Thiên Thanh nhiều, cho nên lúc này không ai làm gì được ai.

Nhưng khi Kỳ Vô Hận nhìn về phía những người khác, sắc mặt hắn lại sầm xuống.

Vì người của Hàn Giang Thành đang bị áp đảo hoàn toàn.

Trước đó Kỳ Vô Hận đã điều tra thực lực của Thương Ngô Quận, cuối cùng hắn đưa ra kết luận là ngoài Sở Hưu ra, những người khác chỉ là lũ ô hợp.

Chỉ có Tần Chung từng là người giữ cửa của Hoàng Thiên Các mới có chút trình độ, những người khác còn không chịu nổi một đòn.

Còn bên giờ bên cạnh Sở Hưu lại xuất hiện thêm vài người, không ngờ thực lực đều nổi trội trong cùng cấp độ, thậm chí có thể nói là đỉnh phong.

Gã to lớn tướng mạo hung ác kia, công pháp lại cực kỳ quỷ dị, có thể điều khiển lực lượng khí huyết, lúc này mới giao thủ chưa bao lâu nhưng đã có một võ giả Hàn Giang Thành bị hút sạch máu tươi.

Người trẻ tuổi mặc áo trắng cầm Phương Thiên Họa Kích kia cũng có lực lượng nội tình cường hãn tới kinh người, không kém gì những anh tài tuấn kiệt của đại phái, thanh Phương Thiên Họa Kích múa lên, uy thế phải nói là vô song.

Còn hai cô gái trông thì mảnh khảnh yêu kiều, một người có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, công pháp quỷ dị vô cùng, mê hoặc tâm thần, còn có thể kích thích tâm ma.

Cô gái còn lại tuy yếu hơn một chút nhưng ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, cứ như thích khách ẩn mình trong bóng tối, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì kể cả võ giả Chân Hỏa Luyện Thần không đề phòng cũng có thể bị trúng chiêu.

Còn võ giả cuối cùng tuy trông bình thường nhất nhưng thực lực cũng ở mức tương đối cao trong cùng cấp độ, ít nhất đánh võ giả Hàn Giang Thành bọn họ là không có vấn đề gì.

Kỳ Vô Hận chỉ muốn trút cơn giận, kết quả càng đánh càng uất ức.

Hừ lạnh một tiếng, Kỳ Vô Hận trực tiếp rời khỏi trận chiến với Sở Hưu, quát lớn: “Rút lui!”

Do một nguyên nhân nào đó, tạm thời Hàn Giang Thành sẽ không gây chiến toàn diện với Hoàng Thiên Các, cho nên có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì.

Kỳ Vô Hận không phải Diệp Thiên Thanh, đánh lên là chẳng để ý tới gì khác, cuối cùng bỏ mạng tại đó.

Nhìn Sở Hưu một hồi, cuối cùng Kỳ Vô Hận không nói gì, trực tiếp đóng cửa thành, rút lui vào trong.

Những võ giả Hàn Giang Thành xung quanh không nói một lời, vì tính kỹ ra thì hôm nay bọn họ là người kéo tụt hắn lại.

Kỳ Vô Hận còn chưa dùng tới lá bài tẩy, chưa phát huy thực lực thật sự, kết quả bọn họ đã không chịu nổi.

Nhưng lúc này Kỳ Vô Hận cũng chẳng để ý tới bọn họ, mà lập tức viết thư đưa về tổng bộ Hàn Giang Thành.

Tên Sở Hưu này, tương lai sẽ là đại địch của Hàn Giang Thành bọn họ.

Vì Sở Hưu làm hắn nhớ tới một người, một người mà không có hắn thì không có Hàn Giang Thành hiện tại, Mạnh Tinh Hà!

Năm xưa Mạnh Tinh Hà cũng như Sở Hưu hiện tại, dùng thân phận khách khanh gia nhập Hàn Giang Thành, xung quanh hắn tập trung hàng loạt cường giả tuấn kiệt, cuối cùng trợ giúp Hàn Giang Thành quật khởi.

Còn Sở Hưu bây giờ lại rất giống với Hàn Giang Thành năm xưa! Tuy còn trẻ mà thực lực đã vô cùng kinh khủng, đều là khách khanh của đối phương, đều là hảo hữu của truyền nhân tông môn này.

Bây giờ bên cạnh y lại có thêm nhiều cao thủ như vậy, cảnh tượng đó khiến Kỳ Vô Hận không thể không nhớ lại Hàn Giang Thành năm xưa.

Hàn Giang Thành nhờ đó mà quật khởi, Kỳ Vô Hận lo lắng tương lai cũng vì đó mà sụp đổ.

Thành công của Hàn Giang Thành có một thôi là đủ rồi, không cần môn phái khác sao chép lại lần hai.

Hắn thấy uy hiếp của Sở Hưu thậm chí còn lớn hơn Hoàng Thiên Các như đèn dầu sắp tắt!

Vàng thì ở đâu cũng sáng, Sở Hưu thì ở đâu cũng bị căm thù.

Lúc này Sở Hưu cũng không biết, một kẻ vốn không hề trung thành với Hoàng Thiên Các như hắn, thậm chí còn định đào góc tường của Hoàng Thiên Các, vậy mà lại bị nhận lầm là uy hiếp còn lớn hơn Hoàng Thiên Các.

Đương nhiên chuyện ở Đại La Thiên tạm thời không trong phạm vi suy tính của Sở Hưu, về hạ giới diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, khống chế con đường qua lại giữa hai thế giới, đây mới là chuyện cấp bách nhất đối với Sở Hưu.

Sau khi ở lại Thương Nam Phủ được một thời gian, Kha Sát tới báo cáo, nói Hắc Kiệt đã về.

Vừa nhận được tin, Sở Hưu lập tức gọi đám người Lục Giang Hà đang đi loanh quanh về, chuẩn bị tới hạ giới.

Thời gian ngắn như vậy, đương nhiên không phải để đám người Lục Giang Hà tu luyện, cho dù là Chử Vô Kỵ tính cách trầm ổn cũng đi dạo khắp nơi. Mai Khinh Liên và Mục Tử Y thậm chí còn mua không ít phấn son bột nước linh tinh, không biết các nàng tới xuyên qua thế giới khác mà lại mang loại ‘đặc sản’ này về thì người khác sẽ nghĩ ra sao.

Trong Nam Anh Phủ, Hắc Kiệt và Lục Phi đã ở đó chờ Sở Hưu.

“Bàn bạc chuyện chia cắt lãnh địa với những bộ lạc man tộc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch xong rồi à? Kết quả ra sao?”

Hắc Kiệt thi lễ với Sở Hưu nói: “Nhờ có lực lượng mà thần sứ đại nhân mang tới, bộ lạc Hắc La ta đã hoàn toàn sánh ngang với những đại bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch.

Tộc ta làm việc rất đơn giản trực tiếp, ngươi có thể đưa ra bao nhiêu thực lực thì được bấy nhiêu địa vị, cho nên toàn bộ khu vực gần Thương Ngô Quận đã nằm trong phạm vi quản lý của bộ lạc Hắc La chúng ta.”

Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, như vậy bên phía man tộc này y không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần bộ lạc Hắc La không bị diệt là có thể giúp y bảo vệ nơi này.

Sau đó Sở Hưu trầm giọng nói: “Có chuyện cần mời tộc trưởng Hắc Kiệt và tế ti Lục Phi hỗ trợ, không phải ý chỉ của thần mà là chuyện riêng của ta.”

Hắc Kiệt vội vàng nói: “Bất luận có phải ý chỉ của thần không, chỉ cần thần sứ đại nhân ra lệnh, bộ lạc Hắc La chắc chắn muôn chết không chối từ!”

Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu nói: “Là thế này, lực lượng của thần vô cùng cường đại, liên tục sáng tạo ra nhiều thế giới. Thánh Giáo của các ngươi là một trong số đó.

Trong thế giới khác ta cũng có cơ nghiệp, nhưng cần phải tiêu diệt một số thế lực không nghe lời, tạm thời hơi thiếu nhân thủ, cho nên muốn mời tộc trưởng và đại tế ti xuất thủ.”

Đám người Lục Giang Hà nhìn Sở Hưu giả thần giả quỷ ở đây, ai nấy sắc mặt cổ quái. Cho dù là Lã Phụng Tiên phúc hậu nhất cũng không nhịn được muốn bật cười, nhưng hắn vẫn cố nhịn.

Thấy Sở Hưu lừa gạt đám người man tộc tới nước này, bọn Lục Giang Hà cũng thấy đồng tình.

Đương nhiên bọn họ không biết để chế tạo hình tượng thần sứ này, Sở Hưu đã tốn bao nhiêu công sức.

Dù sao, tuy đám man tộc này đầu óc thẳng thắn nhưng không phải ngu ngốc.

Hắc Kiệt và Lục Phi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu, không hề do dự đáp ứng.

Trước đó bọn họ đã bàn bạc, đối với vị thần sứ đại nhân này bọn họ chỉ có thể phục tùng, không còn lựa chọn thứ hai. Trứ phi đối phương gây ra chuyện gì đó tổn hại tới bộ tộc của mình, bằng không bọn họ nhất định phải giữ nguyên thái độ hiện tại, có vậy mới tiếp tục nhận được lực lượng của thần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận