Côn Luân Ma Chủ

Chương 1549: Tạm trở lại Đại La thiên 2

Sau khi bàn bạc xong, đám người ra khỏi hang núi, tới Thương Ngô Quận.

Tuy trên đường đi bọn Lục Giang Hà rất hiếu kỳ, nhưng chỉ âm thầm quan sát, không có cử chỉ gì như chưa từng trải việc đời.

Võ giả của bộ lạc Hắc La vẫn canh gác bên hoài, làm hết chức trách, thậm chí Lục Phi đích thân bảo hộ tại đây.

Khi thấy Sở Hưu đi ra, bên cạnh còn có một đống người, tuy Lục Phi thầm nghi hoặc không biết Sở Hưu tìm đâu ra những cường giả này. Rõ ràng nơi này đã bị người của bộ lạc Hắc La phong tỏa, những người này đi vào từ đâu? Nhưng cô không hỏi nhiều.

Tâm tư của cô nhiều hơn Hắc Kiệt, nhưng đối với vị thần sứ đại nhân này thì chỉ cần bộ lạc Hắc La nghe lời, bọn họ vẫn sẽ nhận được lợi ích.

Cho nên Lục Phi chỉ nhìn qua đám người Mai Khinh Liên rồi đặt tay lên trán cung kính thi lễ với Sở Hưu nói: “Tham kiến thần sứ đại nhân.”

Mai Khinh Liên ở sau lưng Sở Hưu cười nhẹ, truyền âm nói: “Nữ nhân dị tộc? Tuy da hơi đen, nhưng dáng dấp không tồi, Sở công tử đổi khẩu vị từ lúc nào vậy?”

Sở Hưu truyền âm: “Đừng đùa, tinh thần lực của cô ta không yếu đâu, cẩn thận bị nghe lén truyền âm.”

“Hắc Kiệt đâu?”

Lục Phi nói: “Đang bàn bạc chuyện phân chia lãnh địa với những bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch.

Những bộ lạc ở sâu trong Đế La Sơn Mạch có thực lực không yếu, tuy bọn họ tôn thờ tà thần nhưng tạm thời bộ lạc Hắc La chúng ta không thể làm gì được chúng, đành phải hòa giải tạm thời.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, đợi lúc nào Hắc Kiệt về, các ngươi không cần ra tay, ta có chuyện cần các ngươi làm.”

Lục Phi gật nhẹ đầu: “Tuân lệnh thần sứ đại nhân.”

Đám người Lục Giang Hà ở bên cạnh tấm tắc lấy làm lạ, rốt cuộc Sở Hưu giở thủ đoạn gì mà đùa bỡn đám man tộc ở Đại La Thiên xoay lòng vòng, khiến bọn họ cung kính phục tùng như vậy.

Hạ giới cũng có man tộc, nhưng khác với đám man tộc ở Đại La Thiên này, man tộc ở hạ giới không khác mấy so với người Trung Nguyên, hơn nữa thực lực cũng không bằng ở Đại La Thiên, khiến người ta không để ý tới.

Đám man tộc ở khu vực Nam Man thường nghe lời Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng đó là Tu Bồ Đề Thiền Viện trấn áp khu vực Nam Man hơn vạn năm mới đạt được thành quả như vậy.

Hơn nữa phương trượng các đời như Rama thường xuyên truyền bá phật pháp, bất tri bất giác khiến toàn bộ Nam Man quy thuận, phàm là tăng nhân của Tu Bồ Đề Thiền Viện tới bộ lạc Nam Man, đều được tiếp đón và đối xử lễ phép.

Nhưng Sở Hưu mới tới Đại La Thiên bao lâu, không ngờ lại làm được tới mức này, đúng là hiếm có.

Trên đường trở lại Thương Ngô Quận, đám người Từ Phùng Sơn ra nghênh tiếp, nhưng khi thấy bọn Lã Phụng Tiên, hắn cũng sửng sốt.

Sao vị đại nhân này ra ngoài một hồi lâu rồi dẫn về cả đống người như vậy?

Sở Hưu chỉ Mai Khinh Liên và Mục Tử Y nói: “Các nàng là thị nữ của ta, vị này là truyền nhân của Cổ Tôn thuộc chi phái Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, Lã Phụng Tiên, Lã huynh, là hảo hữu của ta.

Còn hai vị này là cường giả tán tu mà ta mời chào đến, Lục Giang Hà và Chử Vô Kỵ, làm khách khanh ở Thương Ngô Quận ta.”

Trước mắt thực lực của Thương Ngô Quận hơi yếu, lại không nhờ cậy gì bên tổng bộ Hoàng Thiên Các được, chỉ có thể tự nghĩ cách.”

Từ Phùng Sơn gật nhẹ đầu, không nghi ngờ gì.

Truyền nhân của Cổ Tôn à, thân phận rất tôn quý, bên cạnh có hai thị nữ cũng rất bình thường, đâu phải truyền nhân của Cổ Tôn nào cũng là khổ tu sĩ.

Còn với tuổi tác và cảnh giới của Lã Phụng Tiên, lại thêm Sở Hưu thừa nhận, vậy chắc chắn hắn là truyền nhân của Cổ Tôn.

Hai người còn lại, Chử Vô Kỵ trông rất bình thường, mà Lục Giang Hà bộ dáng hung ác dữ tợn, còn gật gù đắc ý dò xét khắp nơi, trông như võ giả tán tu có chút thực lực nhưng kiêu ngạo không chịu nghe lời, cũng là tay chân tốt.

Từ Phùng Sơn không phải người lắm mồm, hơn nữa trong Thương Ngô Quận, uy danh của Sở Hưu đã đạt tới đỉnh cao, thậm chí còn hơn cả quận trưởng Thương Ngô Quận tiền nhiệm.

Ít nhất quận trưởng Thương Ngô Quận tiền nhiệm sẽ không tùy tiện giết người, còn Sở Hưu, nếu ngươi không nghe lời, y sẽ ra tay giết người thật.

“Thời gian gần đây Thương Ngô Quận có chuyện gì không? Hoàng Thiên Các có chuyện gì không?”

Từ Phùng Sơn cười khổ nói: “Có, có rất nhiều chuyện.”

Vị quận trưởng này đi một chuyến là bao nhiêu ngày, phủ quận trưởng chẳng khác nào chỗ ở tạm thời của hắn, tuy bọn họ đều nhận được quyền lợi cực lớn, nhưng bọn họ thà không có quyền lực còn hơn phải mệt mỏi đến vậy.

"Ồ? Xảy ra chuyện gì sao?"

Sở Hưu lại không tự thấy có vấn đề gì, y chỉ đi có ‘hơn một tháng’ mà thôi, chẳng lẽ trời còn sập được sao?

Từ Phùng Sơn nói: “Lần trước đại nhân giết Diệp Thiên Thanh, Hoàng Thiên Các không bàn giao cho Hàn Giang Thành, cho nên Hàn Giang Thành tập trung hỏa lực vào biên giới.

Lão các chủ đích thân tới Hàn Giang Thành, không biết nói gì ở đó nhưng cuối cùng cũng khiến Hàn Giang Thành rút lui. Nhưng nghe nói sắc mặt lão các chủ rất khó coi, sau khi về là trực tiếp bế quan.

Các chủ đưa tin tới nói, sau này làm việc nếu nhịn được thì cứ nhịn, đừng kích động như vậy.

Ngoài ra bên Lăng La Quận, sau khi ngài giết Diệp Thiên Thanh bọn họ đã phái một người chấp chưởng khác tới, còn khó giải quyết hơn Diệp Thiên Thanh.

Đối phương là đệ tử chân truyền của Diệp Duy Không, Băng Thần Quân - Kỳ Vô Hận.

Người này thủ đoạn mạnh mẽ tàn nhẫn, hơn nữa thực lực siêu quần, Diệp Duy Không bồi dưỡng hắn còn kỹ lưỡng hơn con trai ruột của mình, nghe nói sẽ là người nối nghiệp thành chủ Hàn Giang Thành.

Thời gian gần đây đội buôn qua lại giữa Thương Ngô Quận chúng ta và Lăng La Quận thường xuyên bị chặn lại, yêu cầu đưa tiền phụng dưỡng, đặc biệt là những đội buôn của Hoàng Thiên Các lại càng bị nhắm vào.

Hơn nữa đối phương còn từ từ xâm chiếm địa bàn của Thương Ngô Quận, thái độ phách lối tới cực điểm. Đại nhân không có mặt, chúng ta không dám xung đột với bọn họ.”

Sở Hưu còn chưa nói gì, Lục Giang Hà ở bên cạnh đã cười quái dị nói: “Ô ô ô, có người gây chuyện? Vừa hay, bóp chết bọn chúng, để bản tôn nếm thử máu tươi!”

Từ Phùng Sơn sắc mặt quái dị nhìn Lục Giang Hà, Sở đại nhân tìm đâu ra vị khách khanh thế này, sao lại không hiểu quy củ? Với chút thực lực của ngươi mà đòi bóp chết cường giả của Hàn Giang Thành?

Nhưng Sở Hưu không nói gì, Từ Phùng Sơn cũng không lắm mồm.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bây giờ bọn chúng đang ở biên giới?”

Từ Phùng Sơn gật đầu nói: “Vẫn luôn ở đó.”

Sở Hưu vung tay: “Được rồi, ngươi không cần để ý tới chuyện này, gọi người, để ta giải quyết.”

Côn Luân Ma Giáo ở hạ giới là căn cơ của Sở Hưu, những nơi y quản lý ở Đại La Thiên này cũng là căn cơ của y.

Không có khu vực Thương Ngô Quận này thì y lấy gì cam đoan lối đi ở Nam Man được an toàn? Không có khu vực Thương Ngô Quận này thì y lấy gì để bố trí võ giả hạ giới qua lại?

Hàn Giang Thành muốn gây chuyện, không chỉ động tới lợi ích của Hoàng Thiên Các mà còn động tới lợi ích của Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận