Côn Luân Ma Chủ

Chương 1710: Giết ngươi không cần phải nghĩ 1

Người vừa đánh văng Tư Không Đàm xuống đất chính là Thương Thiên Lương.

Thực lực nửa bước Võ Tiên, cho dù trong Trung Châu cũng như cá gặp nước. Cho nên thời gian này Thương Thiên Lương không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không như Sở Hưu, gặp phải yêu quỷ cấp cao thực lực cường đại.

Cho nên Thương Thiên Lương định vào khu vực bên trong của Trung Châu sớm hơn, kết quả vừa vặn nghe được tin về Sở Hưu.

Vốn dĩ hắn định tới sơn cốc tìm Sở Hưu, kết quả Sở Hưu lại không ở đó, chỉ thấy dấu vết giao chiến liên tiếp.

Nhưng Thương Thiên Lương cũng không vội, hắn rất tin tưởng thực lực của Sở Hưu.

Huống chi người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm. Hắn không tin loại người như Sở Hưu lại chết ở đây.

Quả nhiên, khi hắn chậm rãi đi tới, mọi chuyện đã kết thúc, chỉ lưu lại vài kẻ đáng thương vừa bị Sở Hưu đánh.

Lúc này Tư Không Đàm đã sụp đổ, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long thấy Thương Thiên Lương đến cũng sụp đổ.

Một mình Sở Hưu đã khó đối phó là vậy, bây giờ còn có thêm một vị nửa bước Võ Tiên, rõ ràng là cùng phe với Sở Hưu, thế này còn đánh thế nào? Đánh thế quái nào được!

Cho nên Hướng Tưởng và Trần Cửu Long liếc nhau một cái, hai người lập tức đưa ra quyết định.

Hướng Tưởng tay niết ấn quyết, dốc nốt chút lực lượng ánh trăng cuối cùng vào trong người Trần Cửu Long, khiến lực lượng thân thể của hắn bộc phát lên mức cao nhất.

Long Đằng Khiêu Dược, lực lượng của Trần Cửu Long bộc phát tới cực hạn, vừa dẫn theo Hướng Tưởng vừa trực tiếp giơ tay nắm lấy Vũ Văn Phục, kéo nhau cùng đi.

Hai người bọn họ vẫn khá trượng nghĩa, còn không quên Vũ Văn Phục.

Quan hệ giữa hai người bọn họ và Vũ Văn Phục tuy không thân thiết như giữa hai người bọn họ, nhưng cũng coi như bạn tốt quen biết đã nhiều năm, không không đành lòng bỏ Vũ Văn Phục lại nơi này.

Huống chi chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn vốn luôn hành xử không phân phải trái.

Nếu bọn họ thật sự bỏ Vũ Văn Phục lại ở đây tự sinh tự diệt, khó tránh khỏi chuyện sư phụ của Vũ Văn Phục sẽ tới gây sự với sư môn của bọn họ.

“Thương thành chủ, ngăn bọn chúng lại! Tệ nhất cũng phải lưu cái tên bị trọng thương lại cho ta!” Sở Hưu quát khẽ một tiếng.

Thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thật ra lực lượng của Sở Hưu cũng tiêu hao rất lớn, cho nên y không truy sát, vì không đuổi kịp.

Nhưng may mà Thương Thiên Lương đã tới, với tu vi cảnh giới nửa bước Võ Tiên, muốn ngăn cản bọn chúng rất đơn giản.

Nhưng Trần Cửu Long và Hướng Tưởng cũng biết, nếu bị giữ lại thì chết là cái chắc, cho nên hai người trực tiếp liều mạng bỏ trốn.

Trần Cửu Long thiêu đốt tinh huyết, lực lượng thân thể bộc phá tới đỉnh phong, kim long đã biến thành huyết long.

Hướng Tưởng cũng vậy, trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, khiến ánh trăng màu bạc biến thành đỏ máu, truyền vào người Trần Cửu Long.

Chỉ trong chớp mắt, tốc độ của hai người tăng vọt.

“Ở lại cho lão phu!”

Lĩnh vực khô vinh lan tỏa, lực lượng thời gian bắt đầu nghịch chuyển.

Hướng Tưởng và Trần Cửu Long kinh hãi phát hiện lực lượng trong cơ thể bọn họ như không chịu khống chế, bắt đầu thiêu đốt kịch liệt.

“Vứt bỏ Vũ Văn Phục!”

Hướng Tưởng vốn luôn ôn hoà đột nhiên hét lớn.

Trần Cửu Long sửng sốt, không hề do dự ném Vũ Văn Phục xuống đất, hai người bọn họ mượn lĩnh vực khô vinh thiêu đốt lực lượng tạo ra lực bộc phát cường đại, chỉ trong chớp mắt đã thi triển Long Đằng Khiêu Dược trốn khỏi phạm vi lĩnh vực của Thương Thiên Lương bao phủ, không còn tung tích.

Thương Thiên Lương lập tức sửng sốt, không kịp phản ứng lại.

Hắn cũng không ngờ lực bộc phát của hai người này lại mạnh mẽ như vậy, bản thân không thể khiến lực lượng của bọn họ đốt sạch, ngược lại bị bọn họ mượn lực lượng khô vinh, lập tức bộc phát trốn thoát.

Lúc này Thương Thiên Lương quay lại quan sát, gã mập bị hắn đập xuống đất lúc này cũng biến mất, nhìn kỹ lại thì trên mặt đất vẫn còn một cái hố to.

Tư Không Đàm đã nhân lúc Thương Thiên Lương đuổi bắt Trần Cửu Long và Hướng Tưởng, sử dụng thuật độn thổ bỏ trốn.

Tổng cộng bốn người, một bị Sở Hưu đánh tàn phế, ba bị Sở Hưu đánh nửa tàn phế. Kết quả tới tay hắn lại chỉ lưu lại một kẻ tàn phế, chuyện này khiến Thương Thiên Lương thấy rất mất mặt, định truy đuổi.

“Thương thành chủ, không cần phải đuổi, để bọn chúng đi thôi.”

Hiện tại lực lượng và nguyên thần của Sở Hưu đều tiêu hao nghiêm trọng, cần hồi phục gấp.

Mà ở Trung Châu nguy cơ tứ phía, trong thời điểm này đuổi giết cũng là vô nghĩa, ngược lại rất có thể sẽ gặp một số chuyện bất trắc.

Thương Thiên Lương hừ lạnh một tiếng nói: “Cho lão phu thời gian, ba tên oắt con kia không thể trốn thoát được đâu!”

Sở Hưu cho Thương Thiên Lương một bậc thang đi xuống, vừa gật đầu đồng ý vừa đi về phía Vũ Văn Phục.

Thấy Sở Hưu bừng bừng sát khí đi về phía mình, Vũ Văn Phục tuy trong lòng hoảng sợ nhưng không cầu xin tha thứ.

Hắn là truyền nhân của Cổ Tôn, là truyền nhân của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn.

Hắn có thể bày mưu đi giết Sở Hưu, có thể thất bại, nhưng chỉ riêng chuyện cầu xin tha thứ là không được.

Cho nên dẫu Vũ Văn Phục đang hoảng sợ trước thời khắc sinh tử, hắn vẫn không xin tha, ngược lại ương ngạnh uy hiếp: “Sở Hưu! Trước khi giết ta, ngươi phải nghĩ cho kỹ...”

“Phập.”

Một tiếng vang nhỏ cất lên, Phá Trận Tử trực tiếp đâm vào trái tim của Vũ Văn Phục, cương khí sắc bén phá tan tâm mạch của hắn.

“Giết ngươi còn phải nghĩ?”

Lúc này Thương Thiên Lương mới chú ý tới tình trạng hiện tại của Sở Hưu, lực lượng và nguyên thần đã tiêu hao nghiêm trọng, tuy không coi là trọng thương nhưng đã hao tổn rất lớn.

“Bốn tên này ép ngươi tới nước này?”

Thương Thiên Lương khá hiếu kỳ, theo lý là không thể nào.

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, chỉ cần không gặp nửa bước Võ Tiên, vậy coi như cùng cấp vô địch.

Sở Hưu không nói gì chỉ lấy ra hồn tinh của quỷ tướng kia.

Thương Thiên Lương lập tức giật nảy mình: “Rốt cuộc ngươi xử lý thứ gì vậy?”

Trước đó đúng là Thương Thiên Lương không hiểu gì về thực lực yêu quỷ.

Nhưng sau khi hắn giết chết vài con yêu quỷ, nhận được chỗ hồn tinh nặng nhất chỉ được một cân, hắn mới hiểu rốt cuộc yêu quỷ này có thực lực mạnh yếu ra sao.

Viên hồn tinh mà Sở Hưu móc ra, trông bộ dạng ít nhất cũng mười cân, rốt cuộc là quái vật gì?

“Một yêu quỷ cấp cao, tu vi tương đương với Võ Tiên thôi.”

Thương Thiên Lương lập tức im lặng, ho khan một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Bây giờ lực lượng của ngươi tiêu hao quá mức, đừng nói nhiều, khôi phục lực lượng trước đã.”

Khoảng một ngày sau, Sở Hưu đã bù đắp được lực lượng và nguyên thần đã tiêu hao, tiếp đó y mới kể những chuyện mình gặp sau khi đến Trung Châu cho Thương Thiên Lương.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu đã mang vẻ đồng tình.

Sở Hưu này rõ là đen đủi.

Vừa vào đã gặp một con yêu quỷ cấp cao, tiếp đó còn bị bốn người Vũ Văn Phục bày mưu vây công, không tính hai trận đánh thì vì luyện hóa hồn tinh lúc trước, còn bị quỷ tướng sánh ngang với Võ Tiên để mắt tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận