Côn Luân Ma Chủ

Chương 1564: Trời xanh không có mắt 2

Nhưng thuận lợi như vậy không phải từ đầu đã có.

Pháp Thiên Tượng Địa là thức thần thông đầu tiên mà Sở Hưu nhận được, khi đó Sở Hưu và Thương Thiên Lương còn nghiên cứu rất lâu nhưng không có bất cứ manh mối nào.

Mãi tới khi y bị Quân Vô Thần thi triển Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán, phải nhờ vào sợi ma khí mà y mang từ Nguyên Thủy Ma Quật ra, xuất hiện sau khi luyện hóa Phá Trận Tử; chính nó đã thể hiện tác dụng luyện hóa ma bức tượng, khiến Sở Hưu lĩnh ngộ Pháp Thiên Tượng Địa.

Lúc đầu Sở Hưu cho rằng đây là mình bộc phát tiềm lực trong lúc đường cùng, cho nên mới thuận lợi như vậy.

SAu này y có thể thi triển Thanh Thiên Chiếu Ảnh là vì y có quan hệ mật thiết với Độc Cô Duy Ngã, những công pháp và thần thông của Độc Cô Duy Ngã thì y cũng có thể nhanh chóng sử dụng, chuyện này rất bình thường.

Nhưng đây là lần không bình thường nhất, tuy trong cơ thể y có bản nguyên võ đạo mà Đàm Uyên đại sư lưu lại, nhưng Đàm Uyên đại sư trong thời đỉnh phong mới là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, không thể gây ra ảnh hưởng lớn đến vậy được.

Cho nên nghĩ kỹ lại thì khả nghi nhất vẫn là luồng ma khí kỳ dị, khiến người ta không đoán được lai lịch.

Thấy Sở Hưu ngẩn ra tại chỗ, Thương Thiên Lương tức giận nói: “Sao vậy? Nhận được một môn thần thông mà hưng phấn tới mức ngây ngẩn rồi à?”

Sở Hưu khôi phục tinh thần nói: “Thương thành chủ không cần nhụt chí, đợi lúc nào đó ngươi cạo trọc đầu, cầm một chuỗi hạt ngồi dưới Tu Bồ Đề Bảo Thụ, không khéo cũng lĩnh ngộ được gì đó.”

Sau khi châm chọc Thương Thiên Lương một câu, Sở Hưu mới nói với những người khác; “Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, cũng đến lúc chúng ta nên bàn bạc chuyện tới Đại La Thiên tu luyện.”

Gọi tất cả mọi người tới, Sở Hưu nói thẳng: “Để tránh cho người khác nghi ngờ, lập tức xây dựng vài phân đường trong phạm vi Nam Man này. Trong đó phải có một phân đường ở vị trí con đường tiếp giáp hai thế giới.

Ngoài ra, chúng ta cần thành lập liên hệ giữa Đại La Thiên và hạ giới. Một khi Đại La Thiên có chuyện gì hay hạ giới có biến cố gì,hai bên phải nhận được tin ngay lập tức.”

Nói đến đây, Sở Hưu quay sang Viên Cát đại sư: “Nhiệm vụ này giao cho ngươi. Bên Đại La Thiên ta cũng có thể tìm được rất nhiều điển tịch trận đạo của Hoàng Thiên Các cho ngươi, phải nhanh chóng tìm ra cách liên hệ giữa hai thế giới.”

Viên Cát đại sư cười khổ gật đầu một cái, hắn biết mà, cứ cái gì mà Sở Hưu quẳng lên đầu hắn, chắc chắn là nan đề.

Đây là trận pháp nối liền hai thế giới, không khéo trên khắp giang hồ hắn vẫn là người đầu tiên.

“Ngoài ra, không thể để tất cả mọi người tới Đại La Thiên được, cần một người ở lại hạ giới trông coi.

Ngụy lão và Thương thành chủ chắc chắn là phải đi, không chỉ vì tu luyện mà còn để thay đổi tình hình bên Đại La Thiên.”

Sở Hưu vừa nói xong, Lã Phụng Tiên đã lên tiếng: "Để ta ở lại đi, thương thế của ta còn chưa khỏi, tạm thời có tới Đại La Thiên cũng vô dụng.”

Sở Hưu có Bất Diệt Ma Đan, cho dù là thương tích do thần thông phản ngược lại, tới giờ y cũng chữa được tới chín phần mười, nhưng Lã Phụng Tiên lại không được nhanh chóng như vậy.

Chử Vô Kỵ ở bên cạnh nhún vai nói: “Để ta ở lại đi, chính vì ngươi đang bị thương nên tới Đại La Thiên có thể dưỡng thương nhanh hơn một chút.”

Lã Phụng Tiên đang định nói gì đó, Chử Vô Kỵ đã nói thẳng: “Chuyện này không cần nhường nhịn, dù sao đợi trận pháp được bố trí xong, tất cả mọi người đều có thể đi lại tự do giữa hai thế giới.”

Nói đoạn, Chử Vô Kỵ còn nhìn sang Viên Cát đại sư nói: “Bố trí một trận pháp mà thôi, không cần nhiều thời gian, đúng không?”

Viên Cát đại sư nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, gật đầu nói: “Đúng, không tốn bao lâu đâu.”

Khi Sở Hưu dẫn hầu hết tâm phúc dưới trướng tới Đại La Thiên, cho dù là Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai cũng phải thán phục mức độ dồi dào của thiên địa nguyên khí tại Đại La Thiên.

Trước đó khi còn ở hạ giới, những võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như bọn họ muốn tăng cường tu vi rất khó nhọc, chỉ có thể tốn thời gian dài, từ từ tích lũy lực lượng nội tình.

Nhưng sau khi đến Đại La Thiên, tận hưởng thiên địa nguyên khí dồi dào này, bọn họ lại thấy cơ hội tiến bộ.

Sở Hưu bảo Viên Cát đại sư tạm thời ở lại nơi này nghiên cứu trận pháp, bảo Hắc Kiệt và Lục Phi trở về bộ lạc Hắc La, còn y thì dẫn người trở lại Thương Ngô Quận.

Lần này Sở Hưu đi hơi lâu, qua lại giữa hai nơi mất khoảng gần hai tháng.

Đổi lại là nơi khác, quận trưởng đi vắng lâu như vậy, có lẽ bọn họ sẽ báo cáo cho tổng bộ Hoàng Thiên Các, nói quận trưởng mất tích.

Nhưng Sở Hưu chơi trò mất tích không phải một hai lần rồi, cho nên võ giả Thương Ngô Quận cũng không thấy có gì không đúng.

Đợi tới khi Sở Hưu dẫn đám người Ngụy Thư Nhai về, bọn Từ Phùng Sơn giật nảy cả mình.

Mấy vị Sở Hưu dẫn về lần trước đã có thực lực rất mạnh rồi, không ngờ lần này y lại mang nhiều người về như vậy, thậm chí trong đó còn có hai cường giả mà hắn không thể nhìn ra tu vi. Chuyện này khiến Từ Phùng Sơn càng thêm sửng sốt, rốt cuộc vị quận trưởng đại nhân này lấy đâu ra nhiều cường giả như vậy?

“Xin hỏi mấy vị này là?” Từ Phùng Sơn thận trọng hỏi.

Sở Hưu chỉ vào Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương nói: “Hai vị này là trưởng bối trong sư môn ta, nghe nói ta làm quận trưởng ở Hoàng Thiên Các nên tới hỗ trợ.

Những vị khác là võ giả tán tu mà ta mời chào được, bây giờ bọn họ cũng coi là người của Hoàng Thiên Các.”

Tốt xấu gì thì Từ Phùng Sơn cũng sống lâu năm, hầu hạ mấy vị quận trưởng. Những lời này của Sở Hưu có lừa trẻ con cũng chẳng được, nói chi là hắn.

Ngươi chẳng phải truyền nhân của Cổ Tôn à? Lấy đâu ra trưởng bối trong sư môn? Hơn nữa ngươi mời chào được một hai cường giả còn giải thích được, nhưng giờ ngươi lôi ra cả đám cường giả tán tu thực lực đều không kém, cứ như bọn họ xếp hàng đợi sẵn chờ ngươi mời chào, đúng là quá giả tạo.

Có điều, cho dù Sở Hưu lấy cớ rất giả tạo, nhưng Từ Phùng Sơn lại không dám nhiều lời.

Uy thế của Sở Hưu vẫn bày ở đó, hắn không có tư cách hay can đảm xen vào.

Nhưng những chuyện Sở Hưu làm sau đó lại khiến Từ Phùng Sơn và đám người Thẩm Huy ơi bất mãn.

Sau khi dẫn người của Côn Luân Ma Giáo tới Thương Ngô Quận, y trực tiếp bảo bọn họ tiếp nhận đại đa số sự vụ liên quan tới Thương Ngô Quận.

Tuy trước kia khi Sở Hưu không có mặt, Từ Phùng Sơn và một ít người khác phải quản lý tất cả sự vụ tại Thương Ngô Quận, bọn họ còn oán trách Sở Hưu không chịu làm việc. Nhưng bây giờ Sở Hưu đoạt lại quyền lợi trong tay bọn họ, bọn họ lại bất mãn.

Ngoài Kha Sát không có mặt, ba người Từ Phùng Sơn đều âm thầm biểu đạt thái độ bất mãn của mình. Đương nhiên cho dù Kha Sát có ở đây, hắn cũng không dám nói gì. Dẫu sao hắn cũng thấy được diện mạo thật của Sở Hưu, còn bị ép phải trở thành thân tín của Sở Hưu.

“Đại nhân, không phải chúng ta bất mãn vì người khác tiếp nhận chức vị trước đó của chúng ta, mà là vốn dĩ bọn họ chưa từng tham gia quản lý Thương Ngô Quận, ngài bảo bọn họ nhận chức gấp gáp như vậy, e là sẽ làm hỏng chuyện.” Từ Phùng Sơn thận trọng nói.

Sở Hưu nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Từ lão, ngươi theo ta đã một thời gian, thật ra có chuyện gì thì không cần quanh co lòng vòng, cứ nói đúng sự thật là được.

Ngoài miệng các ngươi gọi ta là đại nhân, nếu bây giờ ta bảo các ngươi tới liều mạng với Hàn Giang Thành, trong các ngươi có ai dám đi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận