Côn Luân Ma Chủ

Chương 1556: Dưới gốc bồ đề, ma uy ngập trời

Một khắc sau, tất cả các đệ tử của Tu Bồ Đề Thiền Viện đều niệm phật hiệu. Chỉ trong chớp mắt, phật quang rực rỡ vọt thẳng lên trời, trực tiếp đâm thủng bầu trời bị ma vân vô biên bao phủ.

Bất Không hòa thượng quanh người hiện lên vầng sáng, những nơi ánh sáng đi qua là cỏ cây nở rộ, sinh cơ bừng bừng.

Nhưng cái giá của sinh cơ lan tỏa này lại là tiêu hao sinh cơ của bản thân hắn.

Một khắc sau, trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, một tòa tháp cao đột ngột mọc từ dưới đất lên, hình dáng cổ kính trang nghiêm, không ngờ lại được đúc bằng đồng xanh.

Xung quanh thân tháp khắc họa Phạn văn Phật ấn huyền ảo, còn được mô tả vô số điển cố Phật môn, đây là chí bảo của Tu Bồ Đề Thiền Viện, Phù Đồ tháp.

Tiếp theo đó, bên trên Phù Đồ Tháp, một đóa hoa khổng lồ mà kỳ quái đang từ từ nở rộ.

Đóa hoa lớn kỳ dị kia cao chừng mấy trượng, thậm chí chỉ lá hoa cũng cao hơn một người, chính giữa là đóa hoa trắng như tuyết mỹ lệ, tỏa ra khí tức thánh khiết.

Vốn dĩ đóa hoa kia mới nở được một nửa, nhưng khi hòa thượng Bất Không truyền sinh cơ của bản thân vào, đóa hoa lập tức nở rộ. Một luồng phật quang lóng lánh nhanh chóng bùng lên, lực lượng cường đại lan tỏa, phật quang vàng rực thậm chí khiến toàn bộ Tu Bồ Đề Thiền Viện không có bất cứ lực lượng nào khác.

Trong truyền thuyết, Phật Tổ nhặt hoa mỉm cười, đóa hoa mà người nhặt chính là đóa hoa Ưu Đàm Bà La này!

Sở Hưu nhíu mày, nội tình của Tu Bồ Đề Thiền Viện còn thâm hậu hơn cả Đại Quang Minh Tự, thậm chí còn có bảo vật trong truyền thuyết này.

Nhưng phản ứng đầu tiên khi Sở Hưu thấy Ưu Đàm Bà La không phải nó khó đối phó thế nào, mà là có thể dùng nó để luyện chế một viên Chí Tôn Thần Đan nữa không?

Cùng lúc đó, Rama tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt tất cả trận pháp trong Tu Bồ Đề Thiền Viện bắt đầu xao động.

Trong phật quang quanh người hắn, không ngờ tỏa ra một luồng khí huyết, phía sau đầu ánh sáng vàng kim chói mắt bùng lên, thậm chí đã thiêu đốt nguyên thần!

Những võ giả quan chiến ai nấy biến sắc.

Tu Bồ Đề Thiền Viện đã liều mạng thật rồi, không ngờ vừa bắt đầu Rama đã thiêu đốt cả tinh huyết lẫn nguyên thần, thậm chí không buồn thăm dò, hiển nhiên hắn không định lưu lại đường lui cho bản thân.

Hơn nữa ngay lúc Rama tay niết ấn quyết, trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, một quầng sáng cực lớn cũng theo đó hiện ra.

Đó là một gốc bồ đề như thông thiên triệt địa, phía sau mang theo trái cây bảy màu sặc sỡ, lóng lánh như lưu ly bảo thạch.

So với Phù Đồ Tháp và Ưu Đàm Bà La, gốc Tu Bồ Đề Bảo Thụ này càng nổi tiếng, dù sao cái tên Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng bắt nguồn từ nó.

Nghe nói bảo thụ của Tu Bồ Đề Thiền Viện có thể khiến đệ tử Phật tông ngộ đạo ngay dưới tán cây, tăng thêm phật vận, giúp họ nhanh chóng lĩnh ngộ những chân lý của Phật môn.

Ngày trước người của Đại Quang Minh Tự tới Tu Bồ Đề Thiền Viện giảng thiền luận đạo, cũng phải trả giá rất lớn mới có thể ngồi dưới gốc Tu Bồ Đề Bảo Thụ một ngày.

Nhưng trên giang hồ này chưa ai từng nghe nói Tu Bồ Đề Bảo Thụ còn có thể điều động lực lượng, bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng thứ này chỉ để tu luyện.

Khoảnh khắc này, thậm chí ánh mắt người của các tông môn khác còn lóe lên vẻ hy vọng.

Tu Bồ Đề Thiền Viện có thể bộc phát lực lượng cường đại như vậy, không khéo hôm nay Sở Hưu lại thất bại tan tác quay về?

Nhìn Ưu Đàm Bà La phật quang ngập trời và Tu Bồ Đề Bảo Thụ hùng vĩ vô song, Sở Hưu lắc đầu nói: “Vì đối phó ta mà vận dụng toàn bộ lá bài tẩy của Tu Bồ Đề Thiền Viện các ngươi, đúng là khổ công. Nhưng đáng tiếc, vẫn vô dụng thôi!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, y vẫy tay một cái, tất cả các võ giả trực thuộc Côn Luân Ma Giáo chuẩn bị ra tay, đứng vào các phương vị hình thành một trận thế.

Thấy cảnh này, những võ giả thế hệ trước như lão tổ Doanh gia đều biến sắc.

Chiến trận! Là chiến trận của Côn Luân Ma Giáo!

Dùng vật thì có thể bày trận, dùng người đương nhiên cũng có thể bày trận, nhưng cần rất nhiều võ giả, hơn nữa còn phải luyện tập rất nhiều lần.

Thao luyện chiến trận tốn thời gian rất dài, cho nên dẫu là các đại phái đỉnh phong có đủ người cũng không muốn làm như vậy, được không bù nổi mất. Cho nên chỉ có những đại quốc như Đông Tề và Bắc Yên mới bố trí một số chiến trận đơn giản để chém giết trên chiến trường.

Còn bây giờ đám người dưới trướng Sở Hưu lại bày ra chiến trận, uy thế cực kỳ cường đại, tuyệt đối không phải vật phàm. Hơn nữa chỉ cần nhìn phối hợp giữa các võ giả là thấy, chắc chắn bọn họ đã tu luyện nhiều lần.

Sự thật cũng không khác nhiều so với suy đoán của lão tổ Doanh gia. Trong một năm Sở Hưu không có mặt, Côn Luân Ma Giáo phong sơn, mọi người ngoài tu luyện ra là bố trí chiến trận diễn luyện một phen.

Còn khởi nguồn của chiến trận chính là truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn được Viên Cát đại sư khôi phục, đưa cho người khác tu luyện.

Lúc trước Ngụy Thư Nhai bảo các đệ tử Côn Luân Ma Giáo tu luyện chiến trận này, thật ra chỉ là để ổn định lòng người, sợ bọn họ nhàn rỗi quá mức, gây ra chuyện gì, không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng.

Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đứng ra, chỉ cần uy thế của ba người bọn họ cũng đủ hủy diệt chín phần mười tông môn trên giang hồ.

“Rama giao cho ta, Thương thành chủ và Ngụy lão, các ngươi nghĩ cách phá vỡ đóa Ưu Đàm Bà La kia. Đóa hoa kia luôn khiến ta có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.”

Sau khi nói với hai người xong, Sở Hưu lại quay sang nói với Hắc Kiệt và Lục Phi: “Thấy lão hòa thượng kia không? Hai người các ngươi đối phó hắn.

Không cần liều mạng quá, chín phần mười sinh cơ của lão hòa thượng kia đã bị hiến tế, các ngươi chỉ cần ngăn cản hắn là được. Ngăn tới cuối cùng, cho dù các ngươi không giết được hắn, hắn cũng không sống nổi.”

Hắc Kiệt và Lục Phi đứng ra, đồng thời gật đầu.

Mọi người ở đây nhìn Hắc Kiệt và Lục Phi đứng sau lưng Sở Hưu, ai cũng sửng sốt.

Sở Hưu tìm đâu ra hai người này vậy?

Nhìn tướng mạo thì khá giống man tộc, nhưng chỉ giống màu da, những điểm khác không giống.

Hơn nữa cứ xem khí tức trên người bọn họ, ai cũng có thể cảm giác được bọn họ rất mạnh, nhưng cụ thể mạnh tới mức nào thì không ai biết.

Nhưng cứ nhìn vị trí họ đứng là biết, chắc chắn thực lực của bọn họ không yếu, ít nhất cũng mạnh hơn đám người Chử Vô Kỵ, vì bọn họ đứng ngay sau lưng Sở Hưu.

“Đánh!”

Sau khi Sở Hưu hét lớn, Phá Trận Tử trong tay y chém xuống, đao khí sắc bén cực hạn chém về phía Rama, những nơi lưỡi đao đi qua, toàn bộ thế giới như bị cắt thành hai nửa.

Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đồng thời xuất thủ tấn công đóa Ưu Đàm Bà La. Có thứ này bảo hộ, trong phạm vi của Tu Bồ Đề Thiền Viện, ngoài lực lượng cơ thể đơn thuần nhất, tất cả các lực lượng dị thường khác đều bị bài xích tới mức không còn tồn tại. Không phá hủy nó thì Sở Hưu muốn tấn công Tu Bồ Đề Thiền Viện đã khó lại càng khó, cho dù cuối cùng thành công cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương đều là người có võ đạo mạnh mẽ hùng hồn, hai người liên thủ, dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy Ưu Đàm Bà La.

Nhưng hòa thượng Bất Không hao phí tới chín phần mười sinh cơ mới làm cho đóa Ưu Đàm Bà La nở rộ, làm sao lại để hai người thành công dễ dàng như vậy được?

Hắn tụng niệm phật hiệu, Phạn văn hiển hiện quanh người, hóa thành từng phật ấn đánh về phía cả hai.

Nhưng một khắc sau,Hắc Kiệt gầm lên, cầm một thanh chiến chùy khổng lồ trực tiếp đập nát phật ấn kia. Lục Phi theo sát phía sau, miệng lẩm bẩm một đoạn chú văn kỳ dị, một lớp sương mù bỏ qua bất cứ phòng ngự cương khí nào, rơi vào người hòa thượng Bất Không, thôn tính sinh cơ của hắn.

Ngay lúc hai người ra tay, tất cả mọi người đồng thời biến sắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận