Côn Luân Ma Chủ

Chương 1579: Chân tướng của phản loạn 2

Hắn vừa thẩm vấn đám người của Thương Thiên Minh xong, thủ đoạn đơn giản thô bạo, trực tiếp sử dụng bí pháp tinh thần, cưỡng ép phá vỡ phòng ngự trong lòng đối phương, thu được đáp án.

Sở Hưu cũng không ngờ Lục Tam Kim lại biết thứ này.

Lục Tam Kim vẻ mặt âm trầm đi tới nói: “Ta biết ngay mà, lại là đám người Hàn Giang Thành kia!”

“Trong chuyện này có Hàn Giang Thành ra mặt châm ngòi à?”

Lục Tam Kim gật đầu nói: “Nếu không có Hàn Giang Thành âm thầm cổ động, làm sao bọn chúng dám ngang nhiên tạo phản?

Hàn Giang Thành đã hứa với bọn chúng, chỉ cần bọn chúng làm lớn chuyện ở bên này, phía bên Hàn Giang Thành sẽ từ từ chèn ép, khiến cho Hoàng Thiên Các không còn tâm tư để ý tới bọn chúng.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Nếu ta không ra tay, thế thì Hàn Giang Thành đã thành công rồi à?”

Trước đó Lục Tam Kim đã nói, có vẻ như đám người Lý Vô Tướng đều bận rộn rất nhiều chuyện, căn bản không rảnh để đến Phương Lâm Quận. Bây giờ nhìn lại, chắc bên Hàn Giang Thành có hành động gì đó.

Dù sao theo Sở Hưu thấy, đám người Hạ Hầu Cửu Tiêu rõ là ngu ngốc. Trông thì cả Hàn Giang Thành và bọn chúng đều có lợi, nhưng thực tế bọn chúng bị Hàn Giang Thành lợi dụng.

Đối với Hàn Giang Thành, nếu Hoàng Thiên Các chọn cách bỏ mặc Phương Lâm Quận, để Phương Lâm Quận tiếp tục như vậy, Hoàng Thiên Các cũng rất nhức đầu.

Nhưng vạn nhất Hoàng Thiên Các chọn cách bỏ mặc Hàn Giang Thành, muốn dẹp giặc ngoài trước trước trừ thù trong, giải quyết bọn Hạ Hầu Cửu Tiêu trước, bọn chúng chết chắc. Còn Hàn Giang Thành cũng có thể nhân cơ hội từ từ xâm chiếm Hoàng Thiên Các.

Cho nên bất luận Hoàng Thiên Các lựa chọn ra sao, bên được lợi vẫn là Hàn Giang Thành.

“Tinh nhuệ của Thương Thiên Minh đã chết hết, bây giờ Phương Lâm Quận còn phiền toái gì không?”

Lục Tam Kim nói: “Còn bên phía Giải Anh Tông, bây giờ mình hắn đang canh giữ ở An Châu Phủ. Trong Phương Lâm Quận này có tới vài thế lực phản loạn lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó có một vị cũng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đang giằng co với Giải Anh Tông.”

Sở Hưu vung tay nói: “Cũng được, vừa vặn giải quyết luôn.”

Thấy đám người Sở Hưu định đi khỏi, Lâm Phượng Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chẳng thể thốt lên một câu.

Hôm nay, coi như cô đã thấy được thực lực của Sở Hưu, cũng thấy thân phận và địa vị của Sở Hưu hiện tại.

Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà nói giết là giết, đi cùng với y còn là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim tiếng tăm lừng lẫy. Chuyện bọn họ thảo luận cũng là tranh chấp lợi ích trên cả Đông Vực. Bây giờ, cho dù thế nào đi nữa cô cũng không thể với tới cảnh giới của chiến sĩ.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lâm Nhai Tử nhìn Cửu Phượng Kiếm Tông đã gần sụp đổ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Thế này có tính là bảo vệ được sơn môn không đây? Có Sở đại nhân ra tay, chẳng bao lâu nữa Phương Lâm Quận sẽ bình an trở lại. Nha đầu, triệu tập các đệ tử đi, chuẩn bị xây dựng lại sơn môn.”

Lâm Phượng Vũ đột nhiên nói: “Phụ thân, nhiệm vụ xây dựng sơn môn này ngài phải tự làm thôi, con muốn đi bế quan.’

Lâm Nhai Tử đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, nha đầu. Trong Phương Lâm Quận này thì thiên phú của con còn coi là không tệ, nhưng vị Sở đại nhân này tài hoa tuyệt thế, tương lai chắc chắn là đại nhân vật cỡ Mạnh Tinh Hà, con có đuổi cũng không kịp.”

Lâm Phượng Vũ lắc đầu, thần sắc kiên định: “Con biết có lẽ cả đời này con không thể đuổi kịp Sở tiền bối, nhưng bây giờ con khổ tu không phải vi Sở tiền bối mà vì chính chúng ta.

Cảm giác chỉ có thể ngồi nhà chờ chết rất không dễ chịu.

Lần này Sở tiền bối chỉ tình cờ tới đây, cứu được chúng ta. Nếu Sở tiền bối đến muộn một canh giờ thôi thì Cửu Phượng Kiếm Tông đã chẳng còn rồi.

Con đi khổ tu là để lần tiếp theo có thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình!”

Lâm Nhai Tử kinh ngạc nhìn Lâm Phượng Vũ, như lần đầu tiên hiểu được con gái mình.

Trên đường tới An Châu Phủ, Mai Khinh Liên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Ta dám khẳng định, chắc chắn ngươi và cô gái kia có bí mật gì không nói ra được.’

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi tò mò như vậy từ hồi nào? Làm gì có bí mật gì, chẳng qua cô ta là... người đầu tiên ta gặp khi đi từ Đế La Sơn Mạch ra ngoài thôi, coi như có quen biết.’

Lã Phụng Tiên gật đầu nói: “Chuyện này thì ta có thể làm chứng, ánh mắt Sở huynh nhìn cô gái kia cực kỳ thuần khiết, nói đúng hơn thì như nhìn người lạ.”

Mai Khinh Liên nghi ngờ nói: “Cái này mà ngươi cũng nhìn ra được à?”

Lã Phụng Tiên cảm thán nói: “Dù sao ta cũng là người từng trải.”

Lục Giang Hà ở bên cạnh chen miệng vào: “Nhưng lúc đó là con gái nhà người ta đùa bỡn ngươi, như ngươi thì cùng lắm được coi là gà mờ thôi.”

Tính tình Lã Phụng Tiên luôn rất tốt, nhưng lúc này cũng bị Lục Giang Hà làm cho tức tới mức nói không ra lời.

Tuy chuyện này đã qua rất lâu, nhưng nói hắn không hồi tưởng thì là giả, kẻ si tình thường là người đau lâu nhất.

Sở Hưu vung tay nói: “Được rồi, ngươi đừng xát muối vào vết thương của Lã huynh nữa.”

Lục Tam Kim nghe đám người ngồi đó nói chuyện phiếm, bỗng cảm thấy kỳ quái.

Chẳng phải trước kia Sở Hưu luôn ở trong rừng sâu tu luyện à? Sao y có vẻ rất quen thuộc với những người kia, giống như đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.

Nhưng trước mắt Phương Lâm Quận đang lúc nguy cấp, Lục Tam Kim không có tâm tư nghĩ mấy chuyện linh tinh khác.

Sau khi bọn Sở Hưu tới An Châu Phủ, bọn họ lại phát hiện toàn bộ An Châu Phủ đã bị bao vây.

Khoảng vài ngàn võ giả cùng nhau vây công An Châu Phủ. Lúc này trận pháp trong An Châu Phủ đã được triển khai toàn bộ, nhưng những người đó không tấn công, hiển nhiên đang đợi lực lượng của trận pháp tiêu hao hết, sau đó bọn họ mới đồng loạt ra tay.

Sở Hưu nhíu mày, lớn tiếng nói: “Giải Anh Tông! Chết chưa? Không chết thì ra đây cùng động thủ!”

Theo tiếng hét lớn của Sở Hưu, Giải Anh Tông và những võ giả Phương Lâm Quận vây công bên ngoài đều bị kinh động.

Trong số những võ giả bên ngoài, cầm đầu là một người trung niên mặc áo gấm màu tím.

Theo lời đám người Thương Thiên Minh trước đó, người này là gia chủ đệ nhất đại thế gia trong Phương Lâm Quận ngày trước, Đỗ gia, Đỗ Lan Hải.

Hạ Hầu Cửu Tiêu gần đây mới bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dám phản kháng lại Hoàng Thiên Các. Nhưng rõ ràng Đỗ Lan Hải này tâm cơ thâm trầm hơn hẳn, rất có thể mấy năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng vẫn giữ bí mật, chờ tới tận lúc này, tìm được cơ hội mới ra tay.

Hạ Hầu Cửu Tiêu chết quá nhanh, đến giờ Đỗ Lan Hải còn chưa biết tin Hạ Hầu Cửu Tiêu đã chết.

Nghe âm thanh này, Đỗ Lan Hải còn tưởng cao thủ của Hoàng Thiên Các tới, không ngờ lại là người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim và một số võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí không có một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nào. Chuyện này khiến hắn thở phào một tiếng.

Còn lúc này Giải Anh Tông mặt mày tiều tụy cũng xuất hiện trên tường thành.

Vốn hắn nghe tiếng gọi còn tưởng có người tới cứu viện nên mang hy vọng chạy ra xem, không ngờ chỉ thấy Lục Tam Kim và Sở Hưu, chuyện này khiến hắn rất thất vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận