Côn Luân Ma Chủ

Chương 1477: Chất vấn và thăm dò 2

Lúc này trong mắt Giải Anh Tông, thân phận truyền nhân Cổ Tôn của Sở Hưu là thật hay giả còn chưa biết được.

Huống chi cho dù Sở Hưu là thật, thái độ của hắn cũng không cần phải quá cung kính, vì mình không sợ đối phương.

Trong Đại La Thiên, các thế lực lớn không muốn trêu chọc chi phái Cổ Tôn là vì đối phương chỉ chuyên tâm tu luyện võ đạo tới cực hạn, không có xung đột lợi ích với bọn họ, cho nên nếu có thể không trêu chọc thì không chủ động trêu chọc, không phải họ sợ đối phương.

Cổ Tôn có mạnh hơn nữa cũng chỉ nhất mạch đơn truyền, chỉ có một vị cường giả, nhưng Hoàng Thiên Các thân là thế lực đứng đầu Đông Vực, không phải chỉ có một cường giả, thế lực cũng vượt xa đối phương.

Sở Hưu híp mắt nói: “Xin lỗi, chi phái của ta từng thất bại trong một trận tranh đấu, cho nên từ đó trở đi chi phái của ta không để lộ họ tên, cho tới khi đánh bại kẻ thù hoặc truyền nhân của hắn.”

Thật ra khi còn ở hạ giới Sở Hưu cũng đọc không ít điển tịch liên quan tới thời thượng cổ, y cũng biết một số danh hiệu của cường giả thời thượng cổ, nhưng y không dám nói bừa.

Y có thể nói mình là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng y không biết rốt cuộc những võ giả nổi tiếng trong điển tịch rốt cuộc có thành Cổ Tôn hay không, có truyền thừa tới tận bây giờ không.

Cho nên y mới tìm một cái cớ như vậy, cũng để thuận tiện cho bản thân tìm kiếm manh mối về Độc Cô Duy Ngã.

Y tin rằng với tính cách của Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần tới Đại La Thiên, chắc chắn Đại La Thiên sẽ không thể yên bình. Chắc chắn hắn từng giao thủ với không ít người, không khéo còn có một vị Cổ Tôn, đây đều là chuyện rất có thể xảy ra.

Còn lai lịch công pháp trên người y càng dễ giải thích, chỉ cần là công pháp của Độc Cô Duy Ngã thì đều là ‘sử tổ’ trong chi phái của y năm xưa liều mạng chém giết với Độc Cô Duy Ngã rồi lĩnh ngộ được. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, muốn đánh bại đối phương thì phải tìm hiểu thấu đáo công pháp của đối phương, chuyện này hết sức bình thường.

Giải Anh Tông hừ hai tiếng nói: “Không tiện để lộ? Cũng được, bản tọa cũng không có hứng tìm hiểu.

Nhưng ngươi làm việc trong Phương Lâm Quận phải thu liễm một chút, chỉ có phủ quận trưởng của ta có tư cách nhận tiền phụng dưỡng của các phái, người khác không có tư cách này!

Còn Văn Phong Các, trẻ con nói sai đã được dạy bảo, chuyện này cứ như vậy thôi.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Quận trưởng đại nhân nói vậy là có ý gì? Tuy ta dẫn Cửu Phượng Kiếm Tông công phạt trong Phương Lâm Quận nhưng đâu có trái với quy củ của Hoàng Thiên Các?

Bất luận ta hủy diệt bao nhiêu tông môn, tiền phụng dưỡng cho phủ quận trưởng cũng không thiếu một đồng.

Bây giờ ngươi lại bảo ta thu liễm, vậy trước đó ra tay tiêu tốn phải tính ra sao? Khi các đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông hy sinh khi đánh chiếm sơn môn thì tính thế nào?”

Giải Anh Tông nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, trên người tỏa ra uy áp nhàn nhạt: “Bản tọa mặc kệ ngươi tính thế nào! Ngươi chỉ cần biết một điều thôi, trong Phương Lâm Quận này lời nói của bản tọa chính là quy củ!

Bất luận ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn thật hay truyền nhân của Cổ Tôn giả, chỉ cần còn trong Phương Lâm Quận này thì phải tuân thủ quy củ của bản tọa!”

Lâm Nhai Tử ở bên cạnh không ngừng đánh mắt về phía Sở Hưu, bảo y mau mau nhận thua.

Lúc này hắn mới phát hiện Sở Hưu cố chấp ra sao.

Xét theo thực lực, đối phương là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, xét theo bối cảnh, sau lưng người ta là Hoàng Thiên Các, chưa chắc đã sợ sư tôn của chi phái các ngươi.

Trong thời điểm này ngoài nhận thua ra thì ngươi còn làm được gì?

Nhưng tiếp đó, Sở Hưu đã cho Lâm Nhai Tử một bài học, có đôi khi ngươi càng nhượng bộ, đối phương càng được đằng chân lân đằng đầu.

Vừa rồi Sở Hưu đã rất nể mặt Giải Anh Tông, trong Phương Thanh Lam này, y đồng ý làm việc theo quy củ của Hoàng Thiên Các, nhưng đáng tiếc có người lại không muốn nói quy củ.

Đã không nói quy củ, vậy chỉ có thể động đao!

Sở Hưu là người có thể nhẫn nhịn nhưng tương tự, y lại không muốn nhẫn nhịn.

Nếu có thực lực, ai lại chịu cúi đầu nhún nhường?

Hơn nữa Sở Hưu còn là người ‘đạp lên mặt kẻ khác’. Dựa vào lời hứa của Chung Thần Tú lúc trước, y còn dám lừa gạt Quân Vô Thần và toàn bộ võ lâm Chính đạo. Cho dù bây giờ y tới Đại La Thiên, tới một thế giới xa xôi, dựa vào một thân phận truyền nhân hư ảo, Sở Hưu vẫn có dũng khí không lùi bước.

Huống chi y cũng có thể thấy từ đôi mắt của Giải Anh Tông, thật ra vị quận trưởng đại nhân này cũng không phải người kiên định.

Bước lên trước một bước, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lời mà quận trưởng đại nhân nói chính là quy củ? Vậy tức là quận trưởng đại nhân đang tự nhận mình còn lớn hơn toàn bộ Hoàng Thiên Các à? Sao nào, làm thổ hoàng đế đã lâu nên cho rằng mình là hoàng đế thật à?”

Câu nói mang ý mỉa mai này vừa thốt lên, Lâm Nhai Tử lập tức biến sắc, thế này là đắc tội nặng với quận trưởng đại nhân rồi.

Lúc này Giải Anh Tông cũng nổi giận, quát lên một tiếng chói tai: “To gan!”

Sau khi dứt lời, một thanh kiếm nhỏ nhô ra khỏi tay áo hắn, một khắc sau thanh kiếm đã trực tiếp biến mất, gần như cùng lúc, nó đã xuất hiện trước mặt Sở Hưu!

Không có chấn động thiên địa nguyên khí cường đại, cũng không có cương khí bộc phát hùng hồn, nhưng thanh tiểu kiếm này lại cực kỳ nguy hiểm, đổi lại là người khác không khéo đã bị nó xuyên thủng.

Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại như đã biết trước, ngay khoảnh khắc Giải Anh Tông vừa động thủ thì tay của y đã giang ra, tới khoảnh khắc thanh tiểu kiếm xuất hiện thì nắm lấy nó vào tay!

Trước đó khi đối phó với Đinh Đầu Thất Tiễn, Sở Hưu đã thử nghiệm đẩy Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên tới đỉnh phong.

Tuy hiện tại Sở Hưu không thiêu đốt nguyên thần, không cách nào tái hiện Thiên Tử Vọng Khí Thuật ở mức đỉnh phong, nhưng dù sao y cũng từng đạt tới cảnh giới đó, cho nên lĩnh ngộ của bản thân y về Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng tiến bộ thêm một bậc.

Thanh tiểu kiếm của Giải Anh Tông không dài hơn chủy thủ bao nhiêu, hết sức tinh xảo đẹp dễ, là thần binh hàng thật giá thật.

Nhưng hôm nay cơ thể của Sở Hưu đã cường hãn tới cực hạn, nội lực chân hỏa và ngọn lửa diệt thế cường đại cháy lên, nội lực chân hỏa màu bạc thiêu đốt thanh tiểu kiếm, khiến nó đỏ bừng.

Ngọn lửa diệt thế lại men theo thanh tiểu kiếm, lan về phía Giải Anh Tông.

Giải Anh Tông hừ lạnh một tiếng, lập tức thu kiếm, quanh người là một khoảng không đầy ánh sao vờn quanh, ngăn trước ngọn lửa diệt thế kia.

Một khắc sau, bốn ngón tay phải của Giải Anh Tông điểm ra, Địa Phong Thủy Hỏa, lực lượng tứ cực ngưng tụ thành một, hội tụ trong bốn ngón tay của hắn, thu nhỏ còn cỡ hạt đậu nhưng lại khiến không gian xung quanh chấn động. Lực lượng đó khiến Lâm Nhai Tử cũng cảm thấy kinh hãi không thôi.

Sở Hưu nheo mắt, giờ khắc này y không cảm thấy áp lực, ngược lại cảm thấy kỳ dị.

Trước đó y giao thủ với đám Phương Trường Hà kia, chỉ cảm thấy võ giả cùng cấp trong Đại La Thiên quá yếu, còn xa mới cường đại như võ giả cùng cấp ở hạ giới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận