Côn Luân Ma Chủ

Chương 1807: Thiên Địa Thông Huyền mềm yếu nhất 2

Sở Hưu gật đầu, trầm giọng nói: “Chuyện ta giao cho ngươi rất đơn giản, chỉ cần ngươi bố trí một thân phận hợp lý cho hai người chưa có thân phận. Sau đó lại khiến cho hai người tình cờ xuất hiện trước mặt Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ, để bọn họ nhận làm đệ tử.”

Tư Không Đàm nghe vậy lập tức giật mình.

Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu Sở Hưu làm vậy để làm gì.

Ngay lúc Tư Không Đàm định nói gì đó, Sở Hưu lại lạnh lùng nói tiếp: “Đừng nói với ta là ngươi không làm được chuyện này.

Trong Nam Vực này, tuy thực lực của Thần Cơ Môn các ngươi không phải mạnh nhất, nhưng lại kinh doanh nhiều thứ nhất.

Buôn bán binh khí trận pháp, trao đổi tin tức tình báo, bản thân Tư Không Đàm ngươi cũng rất khéo léo, có giao tình với tất cả các đại phái ở Nam Vực. Nếu ngươi không làm được chuyện này thì người khác càng không làm được.

Ta biết chuyện này khó khăn, nhưng chắc là mạng của Tư Không Đàm nhà ngươi có giá hơn chuyện này chứ?

Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi. Rốt cuộc ngươi có làm được hay không?”

Lời nói của Tư Không Đàm đã ra đến miệng rồi còn phải cố nuốt lại, lập tức gật đầu nói: “Làm được!”

Sở Hưu hài lòng gật nhẹ đầu, nói với tâm ma trong đầu: “Chia ra một chút lực lượng vào trong đầu hắn, giám sát hắn.”

Tâm ma lập tức phản bác: “Sở Hưu, ngươi thật quá đáng, hết lần này tới lần khác, ngươi coi ta như đồ tiêu dùng à?

Thế này thì ta còn chưa chế tạo được thân thể thì lực lượng đã bị ngươi chia hết rồi.”

“Yên tâm, ta đã nghiên cứu Tạo Hóa Ma Đạo sâu hơn một tầng, chẳng mấy chốc là chế tạo thân thể giúp ngươi được thôi.

Đợi đến lúc ngươi thật sự có được thân thể, ngươi có thể tu luyện như người, những lực lượng này đều có thể bù đắp lại.”

Tuy tâm ma đã bị Sở Hưu lừa dối không phải một hai lần, nhưng cơ hội để thật sự hóa người của hắn đang nằm trong tay Sở Hưu, cho nên đành phải đáp ứng.

Sở Hưu vung tay, đưa một phần lực lượng của tâm ma vào trong đầu Tư Không Đàm, lạnh nhạt nói: “Lưu lại cho ngươi chút cấm chế, dùng để giám sát.

Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, làm việc giúp ta, đương nhiên ta sẽ lấy cấm chế này ra giúp ngươi.”

Tư Không Đàm chua xót cười nói: “Xin đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ dốc hết sức hoàn thành chuyện này giúp đại nhân.”

Nhận cơ hội này đổi lấy mạng, cho dù Tư Không Đàm có muốn giở mánh lới cũng không được.

Một tháng sau, trong rừng rậm ở Nam Vực, Tư Không Đàm thận trọng giải thích thân phận Lạc Phi Hồng và Long Linh Nhi cho bọn họ.

“Hai vị phải nhớ cho kỹ, các vị vốn là trẻ mồ côi của Mục Mã Sơn Trang tại Thiên Lý Quận ở Nam Vực. Sau khi Mục Mã Sơn Trang bị Kỳ Lân Đạo tiêu diệt, hai người đã lưu lạc giang hồ, tình cờ nhận được truyền thừa của hai vị Cổ Tôn đã qua đời, tu luyện tới hiện tại, trở về báo thù.

Nếu có ai hỏi thân phận của các ngươi, các ngươi chỉ cần nhớ mình là con cháu của đương gia thứ hai mươi bảy Lạc Phi và đương gia thứ ba mươi hai Long vạn Lý là được. Cứ cắn chặt vào điểm này, những thứ khác thì lấy lý do qua loa rằng các ngươi còn nhỏ tuổi chưa biết rõ lắm là được.”

Lạc Phi Hồng đánh giá Tư Không Đàm rồi nói: “Mập mạp nghe ta nói này, rốt cuộc ngươi có đáng tin cậy hay không? Sao ta cảm thấy kế hoạch của ngươi như làm lấy lệ vậy?’

Tư Không Đàm chỉ hơi mập, hắn ghét nhất là có người gọi hắn là mập mạp.

Nhưng đã biết thân phận của hai vị trước mắt, Tư Không Đàm đành bất đắc dĩ giải thích: “Xin Lạc cô nương cứ yên tâm, chuyện mà Sở đại nhân đã giao phó, sao ta dám làm lấy lệ?”

Ngày trước Mục Mã Sơn Trang có khoảng bảy mươi hai vị đương gia, cũng thật sự có Lạc Phi và Long Vạn Lý, chẳng qua không ai để ý tới họ mà thôi.

Bây giờ những người biết tới bọn họ đã chết gần hết, chứ đừng nói là biết tới con gái của bọn họ.

Hơn nữa không cần quan tâm tình báo này là thật hay giả, Sở đại nhân chỉ cần hai vị cô nương gia nhập môn hạ của hai vị Cổ Tôn kia. Cho nên chỉ cần bọn họ tin là coi như thành công rồi.”

Tư Không Đàm dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, thành lập sản nghiệp như ngày hôm nay, vẫn có chút bản lĩnh. Bằng không Sở Hưu đã chẳng chọn hắn.

Vai trò của hắn tại Nam Vực chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng chính loại nhân vật nhỏ này mới là người hiểu biết thấu triệt về toàn bộ Nam Vực.

Chính vì hắn là nhân vật nhỏ nên hắn mới phải hao tâm tốn sức nịnh bợ những Cổ Tôn thực lực cường đại. Hắn hiểu về Lăng Thiên Kiếm Tôn, thậm chí hiểu về đám người Hứa Thiên Nhai nhiều hơn nhiều so với Sở Hưu.

Lúc này Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ đang định trở lại nơi bọn họ ẩn cư trong rừng rầm Nam Man, nhưng sắc mặt hai người đều không được tốt.

Phương Bạch Độ thở dài nói: “Nếu biết trong số mệnh Hướng Tưởng và Trần Cửu Long có kiếp nạn như vậy, lúc trước chúng ta không nên để bọn chúng vào Đại La Thần Cung.

Bây giờ hai đứa chúng nó đều chết trong Đại La Thần Cung, chúng ta biết đi đâu tìm hai truyền nhân thích hợp bây giờ?”

Hứa Thiên Nhai cũng nhức đầu nói: “Ngươi còn không biết, thì ta biết làm sao được?

Đều do đám đại phái đáng chết kia, chín phần mười võ giả Đại La Thiên đều bị bọn chúng thu nhận, số người lưu lại cho chúng ta đã ít lại càng ít.”

Phương Bạch Độ vuốt cằm nói: “Hay là chúng ta tới những tiểu tông môn hay xem thử đám võ giả tán tu xem? Không khéo có cá lọt lưới?”

Hứa Thiên Nhai lắc đầu nói: “Tỷ lệ không lớn, bất luận là võ giả môn phái nhỏ hay võ giả tán tu, nếu bọn chúng thể hiện thiên phú không tồi thì hoặc là được bồi dưỡng như người thừa kế tương lai, hoặc là đã gia nhập đại phái, làm gì tới phiên chúng ta nhặt lại?”

Hai người nhìn nhau, cùng thở dài một tiếng.

Truyền nhân của Cổ Tôn thu đồ đệ có yêu cầu nghiêm khắc như vậy chẳng qua là vì bọn họ không có năng lực như các đại phái, chọn một đống đệ tử, sau đó lựa chọn người thừa kế ưu tú trong số các đệ tử này.

Bọn họ chỉ có một cơ hội, sức lực và tài nguyên của bọn họ cũng chỉ có thể đặt lên một người. Hôm nay bảo họ làm lại lần nữa, tuy bọn họ còn chưa già, vẫn còn chút sức lực, nhưng vấn đề là kiếm đâu ra người?

Đúng lúc này, Phương Bạch Độ đột nhiên nhìn theo một hướng.

Hứa Thiên Nhai nghi hoặc: “Sao vậy?”

“Bên kia có người đang giao thủ, hình như là định diệt môn.”

Hứa Thiên Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như bên đó là Phượng Hoàng Sơn, một tên đệ tử bị ruồng bỏ của Chiến Võ Thần Tông triệu tập một đám hung đồ thành lập sơn trại cướp bóc, hình như đặt tên là Kỳ Lân Đạo gì đó, dù sao cũng là một lũ ô hợp.

Chiến Võ Thần Tông đúng là, Kỳ Lân Đạo này cướp bóc xung quanh, thậm chí dám đi cướp của một số môn phái nhỏ, giết người không chớp mắt, tiếng tăm thối nát tới cực điểm. Bọn họ không quản chuyện này, chẳng lẽ không sợ mất mặt?”

Phương Bạch Độ trầm giọng nói: “Sau khi Chiến Võ Thần Tông trở thành đại phái Nam Vực, bọn họ hành xử càng lúc càng tệ. Lúc trước còn coi trọng tiếng tăm một chút, bây giờ thì hoàn toàn không quan tâm.

Đi thôi, tới xem rốt cuộc là ai đang ra tay.”

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai mang tâm trạng xem trò hay đạp lên không trung đi tới, đến Phượng Hoàng Sơn xem xét, nhưng cảnh tượng ở đấy lại vượt ngoài dự liệu của bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận