Côn Luân Ma Chủ

Chương 1902: Thề giết Sở Hưu, thề diệt Côn Luân! 1

Sau khi người của Thiên La Bảo Tự nghe thấy cái tên này, tất cả đều sửng sốt, có thế nào bọn họ cũng không ngờ người này lại là Sở Hưu.

Bởi vì trong Thiên La Bảo Tự, hầu hết mọi người đều có cảm nhận không tệ về Sở Hưu, kể cả đám người Tề Thiện thiền sư. Tuy bọn họ có thể nhìn ra suy nghĩ của Sở Hưu không đơn thuần nhưng bọn họ vẫn coi Sở Hưu như nửa minh hữu.

Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, Sở Hưu và Phạm Giáo có đại thù không thể hóa giải, còn cứu đệ tử của bọn họ khỏi tay Phạm Giáo một lần, cộng với hai lần liên thủ cùng Thiên La Bảo Tự đả thương Phạm Giáo, có thể coi là đồng minh tốt.

Có thế nào bọn họ cũng không ngờ nổi dưới hạ giới Sở Hưu lại tiêu diệt hai môn phái Phật tông đỉnh cấp mà bọn họ lưu lại dưới hạ giới, sau đó tới Đại La Thiên lại mặt không đổi sắc liên thủ với bọn họ.

Pháp Minh từng được Sở Hưu cứu còn tức giận đứng ra mắng mỏ Hư Vân: “Không thể nào! Sao Sở giáo chủ lại làm chuyện như vậy được?

trong Đại La Thiên, Sở giáo chủ đã liên thủ với Thiên La Bảo Tự ta không phải một hai lần, nếu không có Sở giáo chủ, Thiên La Bảo Tự ta cũng không thể chiếm được nhiều ưu thế như vậy khi đối phó với Phạm Giáo.

Hơn nữa theo những gì ta biết về Sở giáo chủ, xưa nay hắn luôn là kiểu người không phạm ta ta không phạm ngươi, chắc chắn là các ngươi trêu chọc Sở giáo chủ trước nên mới gặp tình cảnh như vậy.

Các ngươi nói các ngươi là đệ tử Phật tông, nhưng đã vạn năm rồi, ai biết Phật pháp bị các ngươi biến thành thế nào, có chung đường với Thiên La Bảo Tự chúng ta nữa không!”

Một số võ giả Thiên La Bảo Tự cũng nhìn người của Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện bằng ánh mắt chất vấn.

Không phải bọn họ không phân biệt phải trái mà là Pháp Minh nói có lý.

Đã vạn năm rồi, công pháp cũng khác biệt, vậy Phật pháp thì sao? Có thay đổi gì không?

Hơn nữa chuyện này còn phải chú ý tới trước sau.

Bọn họ biết Sở Hưu sớm hơn biết đám người Hư Vân, Sở Hưu đã lưu lại ấn tượng đồng minh đáng tin cậy trong lòng bọn họ.

bây giờ Hư Vân lại chạy tới nói Sở Hưu đã hủy diệt hai đại phái của Phật môn, chẳng trách bọn họ nghi ngờ.

Hư Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người của Thiên La Bảo Tự, có thế nào hắn cũng không nghĩ tới đối phương lại phản ứng dữ dội như vậy.

Đáng lẽ ra bọn họ phải giúp mình, cùng căm hận Sở Hưu chứ? Nhưng sao có vẻ như bọn họ đều đứng về phía Sở Hưu?

Rốt cuộc Sở Hưu đã làm gì ở Đại La Thiên mà khiến võ giả Phật tông Thiên La Bảo Tự bảo vệ y như vậy?

Tề Thiện thiền sư quát lên: “Im lặng! Hai bên đều là người trong Phật tông, Phật pháp có thay đổi thì vẫn là Phật pháp!

Hư Vân, Rama, hai vị nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Pháp Minh không nhìn ra được chi tiết về Hư Vân, đám người Tề Thiện thiền sư lại có thể nhìn ra khí tức công pháp trên người bọn họ không phải là giả, đúng là cùng một chi phái với bọn họ.

Hơn nữa ngay từ đầu Tề Thiện thiền sư đã cảm giác được Sở Hưu luôn nói dối, tâm cơ thâm trầm, không thể không tin y nhưng cũng không thể tin hoàn toàn. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên có vấn đề.

Hư Vân nhìn Rama một cái, nghiến răng nghiến lợi nói trước; “Tên Sở Hưu này tuyệt đối là ma đầu đương thời! Gần với năm trăm năm trước... Không! Hắn còn hơn cả giáo chủ Ma Giáo Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm!

Kẻ này thủ đoạn độc ác, tâm cơ thâm trầm, làm việc không từ thủ đoạn, làm người vô sỉ không đáng tín nhiệm, tuyệt đối là ma trong ma, khiến cho toàn bộ võ lâm hạ giới không thể sống yên bình, máu chảy thành sông!”

Cái chết của Hư Từ đã khiến Hư Vân rơi vào chấp niệm hận ý, hắn dùng mọi từ ngữ độc ác nhất mà mình nghĩ ra gắn lên người Sở Hưu, thuật lại mọi chuyện từ khi Sở Hưu quật khởi trên giang hồ đến lúc y hủy diệt Đại Quang Minh Tự.

Sau khi nghe xong, võ giả Thiên La Bảo Tự quay sang nhìn nhau, bọn họ không dám tin Sở Hưu mà Hư Vân miêu tả lại là Sở Hưu mà bọn họ biết.

Theo lời Sở Hưu nói, Sở Hưu kia quả thật không phải người, có nói là vực ngoại thiên ma cũng đúng.

Rama lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Thôi để ta nói đi.”

Nói đoạn, Rama thuật lại mọi chuyện, nhưng lời nói của Rama khách quan hơn nhiều, trần thuật hoàn toàn theo góc độ người đứng xem.

Thật ra nói trắng ra ân oán giữa Phật tông hạ giới và Sở Hưu là tranh đấu về lập trường Chính Ma.

Nếu Sở Hưu đã chọn bên Ma đạo, vậy chắc chắn hai bên không thể chung sống hòa bình.

Cuối cùng Rama thở dài một tiếng nói: “Sau khi Tu Bồ Đề Thiền Viện bị hủy diệt, tuy ta chỉ còn nguyên thần nhưng do đã từng dung hợp với Tu Bồ Đề Bảo Thụ, lĩnh ngộ được một chút lực lượng quy tắc trong đó nên đã chạm tới bình chướng của Võ Tiên.

Khi đó ta đã không còn thân thể, trong tay ta tuy có pháp môn đoạt xá, sư huynh đệ đồng môn cũng đồng ý dâng lên thân thể, chủ động cho nguyên thần của ta đoạt xá, nhưng ta từ chối.

Vì nguyên thần ta đã nhiễm lực lượng quy tắc, cho nên chỉ với thân thể nguyên thần thì ta vẫn có thể tồn tại.

Lúc này, trên đường ta gặp một vị phu nhân chết do lũ kẻ cướp. Vị phu nhân này sắp lâm bồn, tuy chết nhưng thai nhi vẫn còn một chút sinh cơ.

Ta không muốn đời này bị chấp niệm thù hận vây khốn nên lựa chọn tản đi chân linh, nguyên thần dung hợp vào trong thai phụ, đứa trẻ sinh ra tương lai sẽ là trụ trì của Tu Bồ Đề Thiền Viện ta. Còn hắn lựa chọn báo thù hay dẫn dắt Tu Bồ Đề Thiền Viện thành lập lại tông môn, đều là lựa chọn của hắn.

Nhưng không ngờ hai năm trước thủy triều nguyên khí ập tới, khiến chân linh trong người ta tái hiện, làm cho ta tìm lại ký ức năm xưa. Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.

Tu Bồ Đề Thiền Viện ta nguyện gia nhập Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng ta không mong nhận được thù lao mà là truyền thừa.

Ta chỉ xin chư vị đại sư một việc, đó là đoạt lại tông môn của Tu Bồ Đề Thiền Viện ta trong tay Côn Luân Ma Giáo.

Có giết Sở Hưu hay không, có diệt Côn Luân Ma Giáo hay không, quyền lựa chọn đều trong tay chư vị.”

Sau khi nghe Rama nói xong, ánh mắt đám người Tề Thiện thiền sư nhìn về phía Rama đã hoàn toàn thay đổi.

Rốt cuộc bọn họ đã hiểu tình trạng hiện tại của Rama là gì, chuyển thế linh đồng!

Trong mắt đa số mọi người, chuyện chuyển thế đúng là nhảm nhí, chết thì cũng chết rồi, còn sống lại được? Thế chẳng hóa ra toàn bộ thiên hạ đều là cường giả?

Nhưng trên thực tế trong Thiên La Bảo Tự từng có ghi chép.

Có một số chí cường giả trước khi tuổi thọ tới điểm cuối chủ động buông bỏ sinh cơ, giữ lại một chút chân linh, có thể truyền vào người trẻ em còn chưa ra đời.

Đứa trẻ đó vừa ra đời đã có thiên phú cao siêu, nhưng chưa chắc đã có ký ức của kiếp trước.

Có thể nói chỉ khi gặp cơ duyên cực kỳ trùng hợp mới có thể thức tỉnh ký ức kiếp trước, chuyển thế thành công. Nếu không đó không gọi là chuyển thế, chỉ có thể nói là đã chết.

Còn chuyện này xác suất là bao nhiêu, gần như bằng không.

Bởi vì chuyện này chỉ là ghi chép, từng có chuyện này, còn thành công hay không thì chưa từng ghi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận