Côn Luân Ma Chủ

Chương 1350: Liên tục giết người 1

Đúng là hiện giờ Hoắc Hành Tôn rất khủng hoảng, vì yên bình kéo dài từ xưa tới nay đã bị phá vỡ.

Kể từ khi hắn thu nhận những nghĩa tử này, hay nói chính xác hơn là từ khi hắn có đôi thần nhãn này, hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Bao năm qua, hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt, dựa vào những nghĩa tử này xây dựng vị thế độc tôn trong Thanh Phong Hải.

Đột nhiên đối diện với chuyện này, Hoắc Hành Tôn cũng thấy tay chân luống cuống, không còn vẻ bình tĩnh ung dung của ngày thường. Thậm chí hắn còn đi lòng vòng quanh thi thể của Nạp Lan Hải, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc ai dám giết lão tứ!”

Thấy bộ dáng đó của Hoắc Hành Tôn, ngay cả Bách Lý Phá Binh cũng cau mày.

Hắn ho khan một tiếng: “Nghĩa phụ đừng kinh hãi, với thực lực của Chí Tôn Đảo chúng ta, chỉ cần không phải cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất hiện, chúng ta không cần e ngại bất cứ ai.”

Lúc này trong lòng Bách Lý Phá Binh cũng thấy đau buồn, vì quan hệ giữa hắn và Nạp Lan Hải không tệ.

Trong số những nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, Phó Long Khiếu và Nạp Lan Hải được thu nhận ngay sau Bách Lý Phá Binh.

Khi Nạp Lan Hải còn nhỏ, thậm chí Bách Lý Phá Binh còn chỉ điểm võ thuật cho hắn, có thể nói hai người vừa là thầy vừa là bạn.

Cho nên khi Nạp Lan Hải sa sút, đối với ai cũng giữ thái độ âm trầm, nhưng chỉ có thái độ đối với Bách Lý Phá Binh là không hề thay đổi.

Hoắc Hành Tôn sợ hãi nắm lấy Bách Lý Phá Binh: “Vậy chuyện này tạm giao cho ngươi, vi phu biết quan hệ giữa ngươi và lão tứ không tệ, ngươi phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, báo thù cho lão tứ.”

Bách Lý Phá Binh gật nhẹ đầu, hắn bắt đầu kiểm tra thi thể của Nạp Lan Hải.

Hắn không phải Hoắc Hành Tôn sống an nhàn sung sướng mà phải cố gắng mới có địa vị như hiện giờ, rất quen thuộc với chuyện này.

Lúc này Phó Long Khiếu cũng tới hỗ trợ.

Tuy quan hệ giữa hắn và Nạp Lan Hải, Bách Lý Phá Binh không được tốt, nhưng bây giờ không phải lúc đấu đá lẫn nhau. Phó Long Khiếu cũng cùng Bách Lý Phá Binh kiểm tra thi thể của Nạp Lan Hải.

Nửa ngày sau, Bách Lý Phá Binh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người xuất thủ có thực lực rất mạnh, có thể nói là áp đảo hoàn toàn.

Thậm chí lão tứ đã thiêu đốt tinh huyết mà vẫn không cản được hung thủ.”

Phó Long Khiếu ở bên cạnh nói tiếp: “Nhìn vết thương thì lão tứ chết dưới binh khí như Phương Thiên Họa Kích, kết hợp với lực lượng của đối phương. Có lẽ người xuất thủ cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong.”

Bách Lý Phá Binh cau mày nói: “Nhưng ta không phát hiện chân khí dị chủng trên người lão tứ, trong khu vực Thanh Phong Hải này có ai dùng Phương Thiên Họa Kích làm binh khí?”

Phó Long Khiếu lắc đầu nói: “Trong số võ giả đương thời, chỉ khu vực Trung Nguyên mới có võ giả dùng Phương Thiên Họa Kích làm binh khí.

Đặc biệt là những đại tướng xuất thân quân ngũ ở Trung Nguyên, Phương Thiên Họa Kích có thể coi là hung binh trên chiến trường.

Nhưng trong khu vực hải ngoại chúng ta thường chỉ dùng đao dùng kiếm, cho dù có võ giả dùng Phương Thiên Họa Kích làm binh khí, hắn cũng không đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.”

Bách Lý Phá Binh đột nhiên nói: “Liệt Phong Hải thì sao?”

Phó Long Khiếu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một vị cao thủ ẩn cư sâu trong Liệt Phong Hải sử dụng Phương Thiên Họa Kích.

Nhưng đối phương tu luyện Hắc Viêm Cương Khí, loại cương khí này có sức nóng bá đạo, một khi xuất thủ rất dễ lưu lại dấu vết.

Nhưng trên người lão tứ không có chút dấu vết cương khí nào.

Quan trọng nhất là vị đó giết lão tứ làm gì? Động cơ ra sao?”

Bách Lý Phá Binh giơ tay lên xoa cái đầu đang đau nhức, bây giờ hắn cũng đang nghi ngờ động cơ, vì hắn không thể nghĩ ra vì sao lại có người lại ra tay giết một người tàn phế như Nạp Lan Hải.

Đúng là mấy năm qua Nạp Lan Hải đã đắc tội với người ít người.

Nhưng hắn đã ẩn cư trên một hòn đảo nhỏ, những người hắn thật sự đắc tội cũng không phải đại nhân vật có quyền có thế mà chỉ là một số tôi tớ hầu hạ hắn thôi. Những người đó không thể ra tay được!

Lúc này Hoắc Hành Tôn đang im lặng đứng bên cạnh quan sát đột nhiên nói: “Các ngươi nói xem, có phải tên Sở Hưu kia ra tay không?”

Phó Long Khiếu và Bách Lý Phá Binh cùng nhìn sang nhau, đều lắc đầu.

Bách Lý Phá Binh nói: “Không thể nào, trước đó ta đã điều tra, tên Sở Hưu kia đã rời khỏi Đông Hải từ lâu rồi.

Hơn nữa theo tư liệu về tên Sở Hưu kia, người này am hiểu đao pháp, thậm chí từng có chiến tích xuất đao ép lui Hư Từ, phương trượng của Đại Quang Minh Tự, chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền.”

Tuy Sở Hưu từng thi triển Huyền Vũ Chân Công ở bên ngoài, nhưng số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chốn hải ngoại này vốn không thể kiếm được tư liệu chi tiết đến vậy, cho dù là Phong Mãn Lâu cũng phải tìm đọc cặn kẽ mới thấy một câu đề cập tới.

Phó Long Khiếu cũng nói: “Không sai, đúng là không giống vết tích mà Sở Hưu gây ra, mà hắn cũng không có lý do để làm như vậy.

Sở Hưu tới khu vực Đông Hải là để tìm quân cứu viện, hắn giết lão tứ cũng có ích lợi gì? Chẳng lẽ lại nghĩ rằng chúng ta chết mất một người thì sẽ giúp hắn.

Nếu là vì trút giận...”

Nói đến đây Phó Long Khiếu lặng lẽ nhìn sang phía Hoắc Hành Tôn nói: “Nếu là để trút giận, hắn cũng không cần giết lão tứ. Nghĩa phụ có không ít con cháu trực hệ ở bên ngoài.”

Nghe câu này, đám đệ tử Hoắc gia trong lòng phát lạnh.

Trước đó bọn họ to gan tới mức tùy ý làm xằng làm bậy ở bên ngoài, cũng là vì họ tin rằng Hoắc gia và thế lực của Chí Tôn Đảo sẽ bảo vệ được họ.

Kết quả bây giờ thấy người chết bọn họ mới biết được không phải ai cũng e ngại chỗ dựa của mình. Thậm chí bọn họ còn muốn ra gọi con cháu nhà mình về.

Bên ngoài quá nguy hiểm, vẫn là Chí Tôn Đảo tương đối an toàn.

Hai người kiểm tra cả nửa ngày vẫn không có kết quả gì.

Rơi vào đường cùng, bọn họ đành lưu giữ thi thể của Nạp Lan Hải lại.

Bách Lý Phá Binh trầm giọng nói: “Nghĩa phụ, thời gian tới người gọi tất cả con cháu Hoắc gia về đây đi.

Trước mắt chúng ta không biết nguyên nhân cái chết của lão tứ là do hắn trêu chọc ai, hay có người nào nhắm vào các thế lực dưới tay Chí Tôn Đảo chúng ta.”

Hắn lại chuyển ánh mắt sang Phó Long Khiếu: “Lão tam, thời gian tới ngươi cũng đừng chạy tới Liệt Phong Hải nữa, phát động nhân lực của Thương Long Hạm Đội, tìm kiếm manh mối.”

Phó Long Khiếu hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này còn cần ngươi bảo?”

Sau khi căn dặn xong, Bách Lý Phá Binh và Phó Long Khiếu đều đi khỏi, chuẩn bị trở về gọi người kiểm tra manh mối.

Hắn không tin hung thủ trắng trợn giết người như vậy mà trong khu vực đó không ai nghe thấy chút động tĩnh nào.

Hoắc Hành Tôn nhìn bóng lưng hai người bọn họ đi khỏi, muốn nói gì đó nhưng không thốt lên được một chữ.

Không biết vì sao hắn bỗng thấy tâm thần không yên.

Đương nhiên không phải mình hắn có cảm giác này, Bách Lý Phá Binh cũng có.

Hắn như loáng thoáng cảm giác được điều gì, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận