Côn Luân Ma Chủ

Chương 1616: Người của Phạm Giáo tới

Nhưng ở Đại La Thiên này y không có bất cứ căn cơ nào, bây giờ cơ nghiệp mà y xây dựng ở Nam Man đều là dựa vào tấm da hổ Hoàng Thiên Các.

Nếu Hoàng Thiên Các bị hủy diệt, kết cục của Sở Hưu cũng rất rõ ràng.

Cho nên Hoàng Thiên Các không thể bị hủy diệt, ít nhất là trong thời gian này không thể bị diệt.

Sau khi về Thương Ngô Quận, cảm giác cấp bách muốn tăng cường thực lực lại càng nặng nề.

Y trực tiếp tới tìm Mai Khinh Liên hỏi: “Gần đây võ giả Thánh Giáo ta tu luyện ở Đại La Thiên ra sao rồi?”

Mai Khinh Liên tặc lưỡi thở dài nói: “Tiến bộ rất nhanh! Tốc độ tu luyện thậm chí còn nhanh hơn ở hạ giới không chỉ mười lần.

Không riêng gì bọn họ, cho dù những người có lực lượng nội tình như chúng ta cũng nhanh chóng tích lũy.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy thì tốt, thời gian còn lại cố gắng bố trí càng nhiều đệ tử Thánh Giáo vào Đại La Thiên tu luyện.”

Mai Khinh Liên sửng sốt: “Nhưng chẳng phải như vậy sẽ có nguy cơ bại lộ à?”

Cô vẫn nhớ trước đó Sở Hưu đã dặn dò cô, phải để từng nhóm người một vào Đại La Thiên tu luyện, ưu tiên tâm phúc tinh nhuệ, nhất định phải cẩn thận. Vì sao bây giờ Sở Hưu lại đổi ý?

Sở Hưu lắc đầu nói: “Sự tình khẩn cấp, thời gian không chờ ta.”

Câu nói này của Sở Hưu khiến Mai Khinh Liên càng nghi ngờ, dưới hạ giới tuy Côn Luân Ma Giáo chưa tới mức hùng bá giang hồ nhưng lực lượng cũng đủ để không ai dám trêu chọc.

Trong thời điểm như vây, còn cái gì không đợi mình? Chẳng lẽ Sở Hưu còn muốn hùng bá toàn bộ Đại La Thiên hay sao?

Mai Khinh Liên còn định hỏi gì đó, nhưng Sở Hưu lại nói thẳng: “Những chuyện còn lại ngươi cứ xem xét bố trí, ta phải bế quan một thời gian đã, không có chuyện gì quá quan trọng thì đừng gọi ta. Có chuyện quan trọng thì tới tìm Ngụy lão bàn bạc trước đã, nếu Ngụy lão cũng không giải quyết được thì mới tới tìm ta.”

Sau khi căn dặn mấy câu như vậy, Sở Hưu lập tức bế quan, khiến Mai Khinh Liên chẳng hiểu gì cả.

Sau khi Sở Hưu tới Lăng Tiêu Tông, y có vẻ cực kỳ nôn nóng lo lắng, cứ như có uy hiếp gì đó sắp tới.

Nhưng Mai Khinh Liên tới hỏi dò Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên lại không có chuyện gì xảy ra, ngược lại chuyến đi lần này cực kỳ thuận lợi, áp đảo hoàn toàn người của Hàn Giang Thành trong trận đánh cược võ đạo, Sở Hưu còn nhân cơ hội đó bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Mai Khinh Liên cảm thấy khó hiểu, cô nàng dứt khỏa không nghĩ nhiều nữa mà phái người an bài những chuyện linh tinh.

Sở Hưu có thể bế quan bỏ mặc mọi chuyện, nhưng cô thì không.

Ngay lúc Sở Hưu yên lặng bế quan, trong Lăng Tiêu Tông lại có một vị khách tới tìm Lệnh Hồ Tiên Sơn.

Đó là một tăng nhân kỳ quái mặc tăng bào màu vàng, mặt mày hõm sâu, mũi cao ngất, trông không giống người Trung Nguyên nhưng lại rất tuấn tú, những đường cong trên mặt như đao tước rìu đục, khiến người ta có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ.

Trên cổ hắn còn đeo một chuỗi phật châu lớn, mỗi viên phật châu đều lớn bằng nắm tay, tỏa ra ánh kim nóng bỏng.

Một lát sau Lệnh Hồ Tiên Sơn đi vào đại điện tiếp khách, cười lạnh nói: “Hóa ra là Tân Già La Tân huynh, Phạm Giáo các ngươi rất ít khi rời khỏi Tây Vực, sao lại rảnh rỗi tới chỗ ta làm khách?”

Hòa thượng ăn mặc kỳ quái này chính là cung chủ Thái Dương Thần Cung trực thuộc Vishnu điện của Phạm Giáo, Tân Già La.

Lệnh Hồ Tiên Sơn từng tới du lịch Tây Vực, cho nên dựa theo thông lệ hắn cũng chính thức tới bái kiến đại phái Tây Vực Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự.

Nhưng so với đám hòa thượng cứng nhắc của Thiên La Bảo Tự, hắn trò chuyện thân thiết với người của Phạm Giáo hơn, cũng làm quen với không ít bằng hữu trong Phạm Giáo. cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung Ma Lợi Kha chết trong tay Sở Hưu cũng là một trong những bạn tốt của hắn.

Tân Già La bất đắc dĩ nói: “Ta đã nói nhiều lần rồi, ta không họ Tân.”

Lệnh Hồ Tiên Sơn không quan tâm gật đầu nói: “Gọi quen rồi, Tân huynh tới tìm ta có chuyện gì? Nghe nói ngươi chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ Vishnu điện?”

Tân Già La đã bỏ cuộc không sửa cách gọi của Lệnh Hồ Tiên Sơn nữa nhưng nghe vậy vẫn lộ vẻ đắc ý: “Đã không kém bao nhiêu, nhưng hiện tại ta chưa bước vào cảnh giới Võ Tiên, đợi tới khi ta chính thức bước vào cảnh giới Võ Tiên, lão điện chủ sẽ thoái vị, truyền chức vị điện chủ Vishnu điện cho ta.”

Lệnh Hồ Tiên Sơn cười lớn nói: “Vậy thì thật đáng mừng, Tân huynh hậu tích bạc phát, đột phá cảnh giới Võ Tiên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hơn nữa Thái Dương Thần Cung được ngươi dẫn dắt đã trở thành thần cung lớn nhất trong Vishnu điện, gần như không có ai dám tranh giành chức vị điện chủ đời sau với ngươi. Bây giờ ngươi cứ thanh thản chờ tiếp nhận chức vị điện chủ là được.”

Tân Già La cười khổ lắc đầu nói: ”Chính vì ta chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ cho nên phiền toái cũng nối tiếp nhau tới. Chuyện vốn không phải của Thái Dương Thần Cung ta cũng rơi xuống đầu ta.

Không dối gạt Lệnh Hồ huynh, lần này ta tới Đông Vực thật ra chỉ để tìm một người.”

"Tìm ai?"

“Cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, Ma Lợi Kha.”

Tìm kiếm Đại Hắc Thiên Thần Cung là chuyện mà các cung chủ Phạm Giáo thay nhau thực hiện, thấy đã sắp tới thời điểm chuyển giao mà Ma Lợi Kha vẫn chưa về Phạm Giáo, người của Phạm Giáo bắt đầu liên lạc với Ma Lợi Kha.

Kết quả bọn họ sử dụng bí pháp liên hệ với Ma Lợi Kha nhưng phát hiện có làm thế nào cũng không thể liên hệ được. Lúc này bọn họ mới thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, cho nên phái người cũng trong Vishnu điện, hơn nữa còn chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ là Tân Già La đi tìm kiếm.

Lệnh Hồ Tiên Sơn vỗ đầu một cái nói: “Ma Lợi Kha à, thời gian trước khi Lăng Tiêu Tông ta và Hoàng Thiên Các tiến hành tỷ võ, ta đã gặp hắn, còn hàn huyên với hắn một thời gian.”

Tân Già La vội vàng hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Ma Lợi Kha đi đâu?”

Lệnh Hồ Tiên Sơn nhún vai nói: “Cái này thì ta không biết, hắn luôn thần thần bí bí. Ta hỏi hắn đến Đông Vực làm gì, hắn cũng không nói với ta, dù sao sau đó hắn cũng biến mất.”

Tân Già La nhíu mày, nếu ngay cả địa đầu xà như Lệnh Hồ Tiên Sơn cũng không biết tin, vậy chuyện này khó làm rồi.

Lúc này Lệnh Hồ Tiên Sơn lại nói: “Các ngươi không tìm được Ma Lợi Kha? Dù sao hắn cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa với ảo thuật cường đại ngưng ảo thành thật của hắn, nếu hắn một lòng muốn chạy trốn, ngay cả ta cũng không chắc chắn mình có giết được hắn không. Đừng lo lắng, hắn sẽ không sao đâu.

Mà này, lúc trước ta đã thấy có người thi triển ảo thuật của Ma Lợi Kha, tên này không nhận đệ tử trong Đông Vực chúng ta đấy chứ? Nếu gặp hắn ngươi phải cảnh cáo một chút, nếu Phạm Giáo các ngươi tới Đông Vực truyền đạo là phạm vào đại kỵ, nếu thật sự có chuyện, đừng trách ta không nể tình.”

“Cái gì? Có người sử dụng ảo thuật của Ma Lợi Kha? Là ai?”

“Truyền nhân của Cổ Tôn, khách khanh của Hoàng Thiên Các, quận trưởng Thương Ngô Quận, Sở Hưu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận