Côn Luân Ma Chủ

Chương 2007: Giao chiến với cửu trọng thiên

Nhưng Thiên Hồn lại không phải Độc Cô Duy Ngã, cho dù hắn có ký ức của Độc Cô Duy Ngã nhưng vẫn phải tốn thời gian khôi phục lực lượng.

Cho nên lúc vừa xuất hiện hắn mới ngông nghênh như vậy, hóa ra là để hù dọa.

Đạo Tôn nghe Thiên Hồn nói vậy lập tức trả lời: “Tiền bối yên tâm, đây là ân oán cá nhân giữa Phạm Giáo và Sở giáo chủ, chúng ta sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào.”

Thế Tôn cũng gật đầu nói: “Oan oan tương báo đến bây giờ mới dứt? Hôm nay để bọn họ tự chấm dứt nhân quả đi.”

Mạnh Tinh Hà không nói gì nhưng lùi lại phía sau một bước, thể hiện thái độ của mình.

Tuy hắn và Sở Hưu cũng có thù oán, nhưng thù hận này sẽ không khiến hắn liều mạng đánh cược.

Thật ra chi phái Tinh Hà Tán Nhân cũng tham gia trận chiến năm trăm năm trước.

Nhưng thực lực của Tinh Hà Tán Nhân thế hệ đó không mạnh, chỉ có ngũ trọng thiên.

Nhưng chính vì thực lực của hắn không mạnh cho nên không đi lên tuyến đầu đầu, may mắn sống sót qua trận đại chiến đó.

Sau đó Tinh Hà Tán Nhân thế hệ đó đã viết lại chi tiết tỉ mỉ về trận chiến, miêu tả Độc Cô Duy Ngã cực kỳ kinh khủng.

Theo như tổ tiên hắn miêu tả, cho dù bây giờ Mạnh Tinh Hà đã đạt tới cửu trọng thiên, vẫn không dám ra tay với kẻ này.

Người khác thì chỉ lo thân mình, giáo chủ Phạm Giáo lại trầm giọng nói: “Tiền bối, ngươi thật sự không nhúng tay vào trận chiến giữa ta và Sở Hưu chứ? Nếu tới lúc nguy cấp ngươi lại nhúng tay vào, vậy thì còn đánh làm gì nữa, tiền bối trực tiếp ra tay là được. Ta không tham gia trận chiến năm trăm năm trước, hôm nay ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc chí cường giả trên cả cửu trọng thiên mạnh mẽ tới nhường nào!

Cho dù có bỏ mạng, nhưng được chứng kiến lực lượng như vậy cũng không uổng kiếp này!”

Thiên Hồn vung tay, lạnh nhạt nói: “Bản tôn đã nói rồi, chẳng lẽ lại đổi ý hay sao?

Sở Hưu là đệ tử của bản tôn, là giáo chủ Ma Giáo thế hệ này, cũng được truyền thừa y bát của Côn Luân Ma Giáo ta.

Ngày trước khi ta cửu trọng thiên, trong cửu trọng thiên không ai địch nổi.

Bây giờ Sở Hưu là bát trọng thiên, trong bát trọng thiên cũng không có đối thủ.

Ta ở cửu trọng thiên, muốn khiêu chiến kẻ trên, nhưng bên trên đã không có ai.

Nhưng Sở Hưu mới bát trọng thiên, muốn khiêu chiến cường giả thì vẫn còn các ngươi.

Ta sẽ không nhúng tay vào trận chiến này, nếu ngay cả ngươi mà hắn cũng không thắng nổi, vậy còn làm giáo chủ Ma Giáo làm gì?”

“Vậy thì được rồi!”

Giáo chủ Phạm Giáo quát lên một tiếng chói tai, ba luồng thần quang bao phủ quanh người.

Trong đó một luồng mang theo tịch diệt lạnh lẽo, một luồng quy tắc mang theo sinh cơ dồi dào, luồng quy tắc cuối cùng tỏa ra sương mù hỗn độn màu xám.

Lực lượng tam thần của Phạm Giáo hợp nhất, giáo chủ Phạm Giáo đứng trong như thăng hoa, khí tức lập tức bộc phát trong khoảng thiên địa này. Khi hắn bước ra một bước, không ngờ lại như xuyên qua không gian và thời gian, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Sở Hưu, xuất quyền ầm ầm đánh xuống!

Trong thời điểm này, nếu đổi lại là người khác, cho dù là Mạnh Tinh Hà ra tay, hắn sẽ không chọn giao chiến với Sở Hưu mà tạm thời rút lui.

Theo bọn họ thấy, Độc Cô Duy Ngã là giáo chủ Ma giáo năm trăm năm trước, Sở Hưu là giáo chủ Ma giáo hiện tại, tương đương với truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã.

Kết quả truyền nhân tái thế bị ngươi giết chết, cho dù Độc Cô Duy Ngã cho các ngươi chiến đấu công bằng, ngươi có dám đánh? Không sợ tương lai bị trả thù à?

Cho nên vốn không ai muốn giết Sở Hưu vào lúc này cả.

Nhưng giáo chủ Phạm Giáo lại khác.

Hắn vốn là nửa người điên, lúc bình thường có lẽ còn suy nghĩ theo cách của người bình thường.

Nhưng bây giờ Phạm Giáo đã bị hủy diệt, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ, đó là giết chết Sở Hưu!

Thấy giáo chủ Phạm Giáo xuất quyền đánh xuống, ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên chiến ý cực hạn.

Không thể dựa vào Thiên Hồn rồi, hắn chỉ có thể đứng ngoài chấn nhiếp đám người đối thủ không nhúng tay vào, trận chiến này vẫn phải dựa vào chính y.

Mệnh Hồn ở Hoàng Tuyền Thiên còn chưa hàng lâm, nếu y chết trong tay giáo chủ Phạm Giáo, chẳng hóa ra trò cười?

Tuy hắn đánh giá cao thực lực của Thiên Hồn, nhưng Sở Hưu lại không đánh giá thấp thực lực của bản thân.

Dựa vào nội tình cường đại từ bản nguyên âm dương trên người, cho dù là chí cường giả cửu trọng thiên, y cũng có tự tin giao chiến!

Con mắt thứ ba trên trán mở ra, lực lượng âm dương hóa thành cột sáng khổng lồ, ầm ầm lan tỏa, khí thế như phá núi mở đường. Mọi thứ trước mặt nó đều bị hủy diệt, đồng thời ngăn cản đòn đánh của giáo chủ Phạm Giáo.

Một mình giáo chủ Phạm Giáo kiêm toàn bộ sức mạnh của ba thần điện Phạm Giáo, bản thân tương đương với một Sinh Diệt Hàng Thế Hoa Liên cỡ nhỏ, nhưng còn chưa có lực lượng thần dị ngăn cách triệt để một thế giới.

Nhưng lúc này ba luồng thần quang xoay chuyển, ba luồng sức mạnh không ngừng xé rách ăn mòn, lại có thể áp đảo lực lượng bản nguyên âm dương mà Sở Hưu bộc phát ra.

Ngay lúc giáo chủ Phạm Giáo định điều động toàn bộ lực lượng, bộc phát tới cực hạn, triển khai triệt để lực lượng của tam thần, Sở Hưu đã đặt tay lên chuôi đao Phá Trận Tử.

Trường đao rời vỏ, phong mang treo giữa không trung, tựa như ánh trăng lóng lánh.

Đao này chém xuống, đao ý cường đại bao phủ xung quanh giáo chủ Phạm Giáo, khiến hắn không cách nào né tránh, cũng không còn cơ hội né tránh.

Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

Vốn dĩ Sở Hưu rất ít khi dùng thức thần thông này, có dùng cũng phải đợi tới lúc an toàn tuyệt đối, có thể một đao định càn khôn.

Nhưng bây giờ Sở Hưu không đợi được, phải dùng.

Chênh lệch lực lượng nội tình khiến Sở Hưu không dám đánh lâu với giáo chủ Phạm Giáo. Càng kéo dài thì chênh lệch của đôi bên càng lớn, cho nên phải thừa thế xông lên, trực tiếp bộc phát tất cả lá bài tẩy của mình đánh tan đối thủ, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa.

Huống chi, bây giờ còn có Thiên Hồn ở bên cạnh, cho dù mình có vận dụng Thanh Thiên Chiếu Ảnh khiến bản thân bị trọng thương cũng không ai dám bỏ đá xuống giếng.

Đối mặt với chí cường giả cửu trọng thiên, đao đầu tiên của Sở Hưu là để đánh hắn trọng thương, cho dù như vậy y cũng bị phản ngược lại, cũng nhất định phải kéo đối phương xuống cùng cấp độ với mình.

Đao mang vô hình sắc bén bao phủ triệt để giáo chủ Phạm Giáo.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh chém thân thể, thần quang xung quanh hắn không vỡ nát, nhưng thân thể lại có cảm giác tan vỡ.

Giáo chủ Phạm Giáo rống lên một tiếng, gắng gượng chống đỡ, bắt đầu kết ấn. Dưới chân hắn hiện lên một đài sen vàng óng thánh khiết, không ngừng truyền sinh cơ vào thân thể hắn.

Nhưng vẫn vô dụng.

Với lực lượng của Sở Hưu hiện tại, y sử dụng Thanh Thiên Chiếu Ảnh, cho dù là cảnh giới cửu trọng thiên cũng không cách nào triệt tiêu.

Thân thể giáo chủ Phạm Giáo đã xuất hiện từng vết rạn, đó là sinh cơ không bù đắp kịp.

Đồng thời lực phản chấn cường đại cũng xé rách thân thể của Sở Hưu, khiến trên người y xuất hiện từng vết rạn, máu tươi không nhịn được tuôn trào.

Nhưng Sở Hưu vẫn cưỡng ép chịu đựng lực phản chấn đó, tiếp tục phát huy Thanh Thiên Chiếu Ảnh tới cực hạn, không tới mười giây sau hai người đã phủ kín máu tươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận