Côn Luân Ma Chủ

Chương 1874: Ta đến giết ngươi!

Hai đại phái Đông Vực trước kia, một chọn gia nhập Côn Luân Ma Giáo, một đồng ý liên minh, đa số người chấp chưởng các tông môn ở đây chỉ do dự trong chốc lát rồi gật đầu đáp ứng.

Đúng là chuyện Nam Vực xâm lấn Đông Vực lần này đã khiến bọn họ cực kỳ chấn động.

Nếu Nam Vực tập kích thành công, vậy chờ đợi bọn họ sẽ là võ lâm Nam Vực tấn công toàn diện.

Nhưng có một số võ giả lại không tình nguyện.

Sở Hưu thành lập trận pháp liên lạc trong tông môn của họ, còn phái đệ tử tới đóng giữ, vậy nhà mình còn bí mật gì trước Côn Luân Ma Giáo? Có khác gì trở thành phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo?

Cho nên võ giả vừa rồi đã lên tiếng hỏi lại đứng dậy, cân nhắc câu từ rồi nói: “Sở giáo chủ, chúng ta đồng ý tham gia liên minh Đông Vực này, dù sao đây cũng là chuyện tốt cho võ lâm của toàn bộ Đông Vực.

Nhưng chuyện đệ tử Côn Luân Ma Giáo đóng quân trong môn phái chúng ta, có thể suy nghĩ thêm một chút không?”

Sở Hưu nheo mắt, y cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Nam Vực đã tấn công Đông Vực, hơn nữa Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông đều chọn gia nhập liên minh Đông Vực rồi mà còn có người dám lên tiếng phản đối.

Nhưng không đợi Sở Hưu nói gì, lúc này Xung Thu Thủy lại đột nhiên nói: “Tử chưởng môn của Thanh Phong Phái, ta nhớ các ngươi trong phạm vi thế lực của Hàn Giang Thành đúng không?

Trước đó Diệp Duy Không nhiều lần lôi kéo ngươi, hai bên các ngươi rất gần gũi.

Lần này Diệp Duy Không phản bội Đông Vực ta, dùng Hàn Giang Thành làm bước đệm, để võ giả Nam Vực xâm lấn. Tông môn của các ngươi gần nhau như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Từ chưởng môn kia vội vàng nói: “Xung các chủ, ngươi đừng ngậm máu phun người!

Diệp Duy Không phản bội Đông Vực có liên quan gì tới ta? Có phải ta phản bội Đông Vực đâu.

Cho dù ta thân cận với hắn nhưng chuyện này thì Diệp Duy Không làm sao lại nói với ta được?”

Xung Thu Thủy thản nhiên nói: “Ngậm máu phun người? Hôm nay Sở giáo chủ thành lập liên minh Đông Vực là suy nghĩ cho an nguy của toàn bộ Đông Vực, ngươi lại ra sức khước từ. Ta thấy, rõ ràng ngươi cũng như tên Diệp Duy Không kia, đã sớm cấu kết với Nam Vực rồi.

Đời này, ta hận nhất là loại phản bội!”

Không đợi Từ chưởng môn đáp lời, Xung Thu Thủy giơ tay kết ấn, Hoàng Thiên Bảo Ấn ầm ầm đạp xuống, phong tỏa không gian xung quanh Từ chưởng môn, không ngờ chỉ một ấn đã trực tiếp giết chết hắn!

Xung Thu Thủy quay đầu lại chắp tay với Sở Hưu nói: “Tại hạ tự ý ra tay, xin Sở giáo chủ thứ lỗi.”

Xung Thu Thủy thay đổi thân phận rất nhanh.

Từ đồng minh biến thành thuộc hạ, vậy phải có dáng dấp của một thuộc hạ.

Giúp cấp trên chia sẻ gánh nặng là chuyện nên làm, trong thời điểm này hắn làm người giơ gậy là thích hợp nhất.

Sở Hưu cười khẽ nói: “Xung các chủ giúp Đông Vực ta diệt trừ kẻ phản bội, đây là chuyện tốt, cần thứ lỗi gì?”

Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang các võ giả khác, lạnh nhạt nói: “Hoàng Thiên Các của Xung các chủ chính là vì đám đệ tử ý chí thiếu kiên định làm phản nên mới tổn thương nguyên khí nặng nề, hắn ra tay hơi nặng một chút, xin mọi người đừng để ý.

Nhưng Xung các chủ nói rất có lý, thời thời điểm này rồi, Đông Vực ta đã không thể khoan dung cho kẻ chân trong chân ngoài.

Cho nên bây giờ còn có ai có ý kiến gì khác không?”

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy chắp tay nói: “Chúng ta xin nghe theo bố trí của Sở giáo chủ.”

Kẻ có ý kiến khác bây giờ còn không được toàn thây, sao bọn họ dám có ý kiến nữa?

Sở Hưu vung tay, trầm giọng nói: “Vậy thì tốt, hôm nay liên minh Đông Vực ta chính thức thành lập, hợp sức chống lại kẻ địch ngoài, bảo vệ Đông Vực ta!”

Ngay lúc các tông môn bên dưới định hô khẩu hiệu, trên không trung lại có ánh sao nhấp nháy.

Đây là cảnh tượng rất kỳ dị, rõ ràng đang thanh thiên bạch nhật, nhưng ánh sao rực rỡ thậm chí che khuất cả ánh nắng.

Giữa không trung, Mạnh Tinh Hà đạp lên ánh sao hạ xuống, thần sắc bình tĩnh, cứ thế giáng lâm trong quảng trường trung ương của Côn Luân Ma Giáo.

Những trận pháp Côn Luân Ma Giáo đã bố trí như không hề tồn tại đối với hắn, thậm chí còn chưa kịp phát động đã trực tiếp tiêu tán.

Thấy Mạnh Tinh Hà xuất hiện ở đây, sắc mặt Sở Hưu không hề thay đổi nhưng sắc mặt Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai lại hơi đổi, hiển nhiên đã liên tưởng tới điều gì đó.

Bọn họ biết quan hệ giữa Mạnh Tinh Hà và Diệp Duy Không.

Phải nói là toàn bộ Đại La Thiên đều biết mối quan hệ này.

Nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ Mạnh Tinh Hà lại đích thân xuất thủ.

Nhưng ánh mắt những người khác nhìn về phía Mạnh Tinh Hà lại mang vẻ nghi hoặc, vị này là ai?

Tuy mọi người đều biết thanh danh của Mạnh Tinh Hà, nhưng hắn rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, kể cả Đông Vực mà hắn dương danh.

Cho nên hơn nửa số võ giả Đông Vực ở đây không nhận ra hắn.

Sở Hưu đứng dậy cười nói: “Mạnh viện trưởng từ Bắc Vực xa xôi ngàn dặm đến Đông Vực ta là để tham gia đại hội liên minh Đông Vực à? Sở Hưu không tiếp đón từ xa, mong Mạnh viện trưởng chớ trách.”

Nghe Sở Hưu gọi người trước mắt là Mạnh viện trưởng, mọi người ở đây thầm sửng sốt, lúc này mới nhận ra vị này là ai.

Có thể được Sở Hưu gọi là Mạnh viện trưởng, ngoài vị Mạnh Tinh Hà vừa thành lập Tinh Hà Võ Viện, còn ai khác nữa?

Nghĩ tới đây, sắc mặt mọi người đều suy tư.

Sở Hưu giết Diệp Duy Không, bây giờ Mạnh Tinh Hà tới đây không thể nào là tham gia đại hội liên minh Đông Vực? E là hắn chỉ hận không thể giết chết Sở Hưu!

Mạnh Tinh Hà chăm chú quan sát Sở Hưu, nhưng ánh mắt chỉ có ngân hà lưu chuyển, khiến người ta không thấy rõ rốt cuộc nó mang theo sát ý hay hận ý.

“Sở Hưu, ngày trước trong đại hội Cổ Tôn, ta mời ngươi gia nhập Tinh Hà Võ Viện là thật tâm thật lòng.

Võ đạo của ngươi trông rất phức tạp nhưng lại là võ đạo thuần túy nhất, ta không thấy bất cứ định kiến môn phái nào trên người ngươi.

Đại thế đại tranh, khí vận lưu chuyển, thật ra thứ ta và ngươi theo đuổi giống nhau, khi đó ta không có bất cứ ác ý nào đối với ngươi.

Chỉ cần ngươi gia nhập Tinh Hà Võ Viện, thậm chí ta đồng ý trao cho ngươi chức vụ phó viện trưởng.

Nhưng vì sao ngươi lại cự tuyệt?”

Mạnh Tinh Hà thở dài một tiếng: “Nếu ngươi gia nhập Tinh Hà Võ Viện, thoát ly tranh chấp giữa Nam Vực và Đông Vực, đã không xảy ra những chuyện tiếp theo.

Diệp Duy Không sẽ không chết, ta cũng không tới đây để giết ngươi!”

Chữ giết kia thốt lên không mang chút sát ý nào, nhưng mọi người ở đây đều có một cảm giác, như chớp mắt đã lâm vào mùa đông lạnh lẽo.

Không ai ngờ Mạnh Tinh Hà lại thẳng thắn như vậy, không nói những đạo lý đường hoàng gì, cũng không lấy danh nghĩa Tinh Hà Võ Viện hay người chấp chưởng giới Cổ Tôn để chèn ép.

Nguyên nhân kết quả chỉ đơn giản như vậy.

Sở Hưu giết Diệp Duy Không, cho nên hắn muốn giết Sở Hưu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận