Côn Luân Ma Chủ

Chương 1545: Bắc Yên, không phật! 1

Trong triều đình Bắc Yên, hoàng đế Hạng Lê và các cường giả hoàng tộc Hạng thị như Hạng Sùng và Hạng Võ, cùng với cường giả quân đội như Bắc Cung Bách Lý đều tập trung ở đây.

Không phải vì Bắc Yên vừa xảy ra chuyện gì lớn mà vì chấn động từ phía Đại Quang Minh Tự quá khủng khiếp.

Phật quang ngập trời xông thẳng tới tận chân trời, cho dù có ngồi ở Yến Kinh Thành cũng có thể chứng kiến, những cường giả như Hạng Sùng còn cảm nhận được chấn động cường đại từ nơi đó.

Chuyện này khiến bọn họ không khỏi nghi ngờ, có phải bên Đại Quang Minh Tự có người đột phá không? Đối với bọn họ mà nói, đây không phải tin tức tốt lành gì.

Hạng Lê lo lắng nói: “Đại Quang Minh Tự chiếm cứ Bắc Địa, nếu lần này có người đột phá, ta lo là giang hồ Bắc Yên sẽ không thái bình.”

Bắc Cung Bách Lý cau mày nói: “Không thể nào? Chấn động lực lượng đó rất mạnh, thậm chí đã mạnh tới mức vượt quá trình độ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi. Chẳng lẽ Hư Từ còn đột phá hay sao?

Thỉnh thoảng đám hòa thượng của Đại Quang Minh Tự lại gây ra chút chuyện, lát nữa ta phái người tới gần Đại Quang Minh Tự, xem xem rốt cuộc bọn chúng đang giở trò quỷ gì.”

Lúc này một âm thanh đột nhiên vọng tới: “Không cần, từ nay về sau, Bắc Yên không còn Đại Quang Minh Tự.”

Giọng nói đột nhiên vang lên này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Nơi này là hoàng cung Bắc Yên, khắp nơi đều bố trí trận pháp, ai có thể bất tri bất giác đến đây?

Nhưng một khắc sau bọn họ lại có phản ứng khác, sao giọng nói này quen tai đến vậy?

Cửa điện bị đẩy ra, Sở Hưu dẫn theo Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai trực tiếp đi vào trong đại điện.

Mọi người ở đây vừa thấy Sở Hưu, lập tức ngẩn ra, không biết là vui mừng hay ngạc nhiên.

Một năm trước Sở Hưu bỏ mạng, tất cả lực lượng dưới trướng Sở Hưu đều co lại trong Côn Luân Sơn tu hành, lực lượng bên phía triều đình Bắc Yên cũng vậy.

Từ đó trở đi không ai trấn áp võ lâm Bắc Yên, triều đình Bắc Yên đành chia ra một phần lực lượng, vừa ổn định võ lâm Bắc Yên vừa đề phòng Đông Tề.

Nếu không phải Lữ Hạo Xương của Đông Tề đang chìm đắm trong chuyện phòng the, dẫn tới thận hư người yếu, phải dưỡng bệnh, không rảnh gây sự với Bắc Yên, không khéo Bắc Yên đã phải luống cuống tay chân một thời gian.

Một năm qua, tất cả mọi người cho rằng Sở Hưu đã chết, ngay cả triều đình Bắc Yên cũng tháo tấm bảng hiệu Trấn Võ Đường xuống, ai ngờ bây giờ Sở Hưu lại trở về. Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ, không biết nên nói gì cho phải.

Hạng Lê vẫn khá nhanh nhạy, gương mặt lập tức lộ vẻ vui mừng như điên, đứng dậy nói: “Trẫm biết mà, Sở đại nhân cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không chết như vậy!

Thời gian vừa qua giang hồ Bắc Yên không có Trấn Võ Đường trấn áp, đúng là một mỡ hỗn độn. Bây giờ Sở đại nhân đã về, rốt cuộc Bắc Yên cũng được bình an rồi."

Hạng Lê vừa nói vừa giơ xua tay với thái giám thân cận phía sau, ra hiệu cho đối phương mau mau chóng chóng treo tấm bảng hiệu Trấn Võ Đường lên.

Sở Hưu không buồn để ý tới mấy hành động này của Hạng Lê, dù sao đối với Sở Hưu, chút lực lượng và danh phận của Trấn Võ Đường đã chẳng phải thứ gì to tát.

Nghe vậy Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Trên giang hồ này có không ít kẻ muốn Sở Hưu ta chết, nhưng rất đáng tiếc, ta phải làm bọn họ thất vọng rồi.”

Ánh mắt đám người Bắc Cung Bách Lý nhìn Sở Hưu đều mang vẻ hoảng sợ, Sở Hưu này đúng là kẻ giết cũng không chết.

Một lần là vận may, hai lần là bản lĩnh.

Sau này ai muốn động tới Sở Hưu, vậy phải tính toán xem vạn nhất Sở Hưu trở về, tới tìm bọn họ báo thù, bọn họ có chịu nổi hậu quả đó hay không?

Hạng Võ nói: “Sở đại nhân, vừa rồi ngươi nói gì? Sao lại Bắc Yên không còn Đại Quang Minh Tự?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đúng như ý nghĩa mấy chữ đó thôi.”

Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện nhân lúc ta không có mặt liên thủ lên Côn Luân Sơn, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh Giáo ta, chặt đứt căn cơ Thánh Giáo ta, đây là mối thù không chết không thôi!

Bây giờ phương trượng của Đại Quang Minh Tự là Hư Từ đã chết, tất cả các lão tăng đời trước của Đại Quang Minh Tự cũng bỏ mạng.

Đỉnh núi mà Đại Quang Minh Tự chiếm cứ ở Bắc Địa đã bị san bằng triệt để, bây giờ các ngươi tới đó còn không thấy cả phế tích, vì tất cả đều hóa thành tro bụi rồi.”

Mỗi câu nói của Sở Hưu đều khiến mọi người hít một hơi lạnh, trong lòng khiếp sợ tới mức không nói thành lời.

Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự truyền thừa vạn năm, không ngờ lại bị hủy diệt trong tay Sở Hưu? Tùy tiện hóa thành tro bụi như vậy?

Sau khi bọn họ tiêu hóa xong tin tức này, Sở Hưu mới nói: “Ta tới chỉ là để nhờ bệ hạ một việc.”

Hạng Lê vội vàng nói: “Sở đại nhân cứ nói, chỉ cần làm được, chắc chắn trẫm sẽ làm cho Sở đại nhân.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, ta muốn Bắc Yên này, diệt phật!

Bên phía ta chỉ có ba người, cho nên còn rất nhiều kẻ trong Đại Quang Minh Tự chưa chết, có lẽ bọn chúng ở Bắc Yên, cũng có lẽ không ở trong Bắc Yên.

Cho nên chuyện tiếp theo cần có bệ hạ ra tay giúp đỡ. Từ nay trong khu vực Bắc Yên này, cấm tuyệt đối giới Phật tông, phát hiện có dư nghiệt của Đại Quang Minh Tự, nếu là kẻ yếu thì lập tức tiêu diệt, cường giả thì trực tiếp thông báo cho Thánh Giáo ta là được.”

Mọi người ở đây khóe miệng giật giật, nghe thử cách dùng từ của Sở Hưu đi, dư nghiệt.

Xưa nay chỉ có Ma đạo bị gọi là dư nghiệt, từ bao giờ mà đường đường Đại Quang Minh Tự đứng đầu Bắc Phật Tông mà lại thành dư nghiệt?

Nhưng Sở Hưu còn san bằng cả Đại Quang Minh Tự, đúng là y có tư cách gọi hai chữ dư nghiệt này.

Hạng Lê nói thẳng: “Xin Sở đại nhân cứ yên tâm, trẫm lập tức hạ chỉ, đuổi bắt dư nghiệt Đại Quang Minh Tự trong lãnh thổ Bắc Yên này.”

Không nhắc tới thực lực khủng khiếp của Sở Hưu hiện tại, chỉ với quan hệ giữa Bắc Yên và Sở Hưu, Hạng Lê sẽ không cự tuyệt Sở Hưu.

Dù sao trong mắt người ngoài thì triều đình Bắc Yên và Sở Hưu đã là cá mè một lứa, không giúp Sở Hưu thì bọn họ làm gì đây?

Sở Hưu không định ở lại trong triều đình Bắc Yên thêm, sau khi căn dặn triều đình Bắc Yên xong, y trực tiếp quay người rời khỏi.

Hạng Sùng nhìn theo bóng lưng Sở Hưu, đột nhiên thở dài một tiếng.

Ngày trước khi hoàng huynh của hắn còn tại thế, định lợi dụng Sở Hưu, kết quả cuối cùng thậm chí không thể chọn người thừa kế.

Hơn nữa cũng may hoàng tộc Hạng thị đặt đại cục lên trên hết, không trở mặt với Sở Hưu, nếu không hôm nay Bắc Yên có còn họ Hạng hay không cũng là ẩn số.

Hạng Sùng nói với Hạng Lê: “Bệ hạ, chuẩn bị đi.”

Hạng Lê gật đầu nói: “Trẫm biết, trẫm sẽ lập tức chuẩn bị, lùng bắt dư nghiệt Đại Quang Minh Tự trong Bắc Yên.”

Hạng Sùng lắc đầu nói: “Ý của ta không phải như vậy, mà là toàn bộ Bắc Yên phải chuẩn bị.”

“Chuẩn bị cái gì?”

“Chuẩn bị cho thiên hạ đại loạn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận