Côn Luân Ma Chủ

Chương 1334: Võ lâm hải ngoại

“Vậy thế lực mạnh nhất Thanh Phong Hải là của ai?”

“Đảo chủ Chí Tôn Đảo, Thần Nhãn - Hoắc Hành Tôn, Hoắc lão gia.” Y Ba Tuần không hề do dự trực tiếp nói ra cái tên này.

“Thực lực rất mạnh, thế lực cũng rất lớn à?”

Đối phương đã dám đặt tên hòn đảo của mình là Chí Tôn Đảo, tức là chuẩn bị xưng tôn nơi hải ngoại này?

Lúc này gương mặt Y Ba Tuần lại lộ vẻ quái dị: “Tuy đối phương cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần nhưng thực lực không phải quá mạnh. Đừng nói bây giờ hắn đã già, cho dù là lúc còn trẻ, trong cùng cảnh giới hắn cũng chỉ là hạng bình thường, ít nhất là ta không có gì phải sợ.

Hơn nữa xét kỹ ra thì thế lực của hắn cũng không phải quá mạnh, thế lực riêng của hắn không có bao nhiêu, nhưng những thế lực gián tiếp liên quan tới hắn lại có thể xưng bá cả Thanh Phong Hải!”

Sở Hưu bỗng cảm thấy hứng thú với vị Hoắc ngũ gia này: “Các thế lực ở vùng hải ngoại này thật thú vị, người như vậy cũng có thể xưng bá cả vùng biển rộng lớn Thanh Phong Hải ư?”

Y Ba Tuần nói: “Hoắc Hành Tôn có uy thế như vậy, thật ra nguyên nhân lớn nhất là vì ánh mắt của hắn.

Hoắc Hành Tôn biệt hiệu là Thần Nhãn. Thần Nhãn này không phải là hắn tu luyện đồng thuật kinh thiên động địa gì mà là chỉ mắt nhìn người của hắn. Hơn nữa mọi người gọi hắn là Hoắc ngũ gia không phải vì hắn xếp hạng năm mà vì hắn có năm đứa con nuôi.”

Nói đến đây Y Ba Tuần còn tặc lưỡi cảm thán hai tiếng: “Lúc trước nghe tới chuyện này ngay cả ta cũng phải cảm thán. Vị Hoắc ngũ gia này hoặc là đại tông sư tinh thông đạo về bói toán, hoặc là có dị bảo gì đó trên người. Đôi mắt của hắn thật quá thần diệu.

Con cháu của Hoắc Hành Tôn không ai thành tài, nhưng năm nghĩa tử mà hắn thu nhận ai nấy đều là rồng phượng trong chốn người.

Đại nghĩa tử của hắn, Kiếm Si - Cừu Thiên Nhai là chí cường giả kiếm đạo, năm mươi năm trước đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, đánh khắp Thanh Phong Hải mà không ai là đối thủ. Nếu Khang Động Minh sinh sớm hai mươi năm, danh hiệu Đông Hải Kiếm Thánh đã chẳng rơi vào đầu của hắn.

Nhưng Cừu Thiên Nhai yêu kiếm đến si dại, hơn nữa còn thích động võ thử kiếm. Thanh Phong Hải không có đối thủ của hắn, hắn bèn tới Liệt Phong Hải, nghe nói đánh bại vài vị đảo chủ hải đảo, thậm chí cuối cùng còn muốn khiêu chiến Chung Thần Tú. Nhưng từ đó trở đi không thấy tung tích của hắn, rất nhiều người nói cho dù hắn không chết trên tay Chung Thần Tú thì cũng chôn thây trong vùng biển vô biên kia.

Nghĩa tử thứ hai của Hoắc Hành Tôn là đảo chủ Thần Binh Đảo, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, được tôn là Đông Hải đệ nhất chiến tướng, Bách Lý Phá Binh, có thể dùng cơ thể đấu với thần binh. Thần Binh Đảo không phải nơi chế tạo thần binh mà là nơi mai táng thần binh.

Nghĩa tử thứ ba của hắn là chủ nhân của hạm đội lớn nhất Đông Hải, hạm đội thương long, Phó Long Khiếu, tu vi Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong. Toàn bộ Thanh Long Hội chỉ có hạm đội Thương Long của hắn là chắc chắn trăm phần trăm không gặp sự cố gì khi đi qua đi lại giữa Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải.

Nghĩ tử thứ tư của hắn tên là Nạp Lan Hải, cũng có tu vi Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng tên này tương đối xui xẻo. Trước đây hắn từng có xung đột với Khang Động Minh, kết quả bị Khang Động Minh xuất kiếm chém đứt hai chân, bây giờ đang ẩn cư trong một hòn đảo nhỏ. Một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần không có đôi chân, tuy vẫn còn tu vi nhưng sức chiến đấu cũng giảm sút nhiều.

Còn nghĩa tử thứ năm của hắn à, Sở đại nhân cũng biết người này. Hắn là các chủ của Giang Sơn Các, Triệu Nguyên Phong. Nghe nói hắn đã trở thành Nhiếp Chính Vương của Vệ Quốc.

Trước đây khi Giang Sơn Các mới tới hải ngoại, bọn họ chẳng khác nào chó mất chủ, còn nảy sinh xung đột với một số thế lực hải ngoại, trong đó có thế lực thuộc hạ của Hư Ngôn.

Khi đó Triệu Nguyên Phong còn rất trẻ, chưa phải người có tiếng nói trong Giang Sơn Các. Nhưng hắn lại dám một thân một mình tới Chí Tôn Đảo bàn bạc điều kiện với Hoắc ngũ gia. Khi đó Hoắc ngũ gia đã coi trọng hắn, không chỉ chấm dứt ân oán giữa hai bên mà còn nhận Triệu Nguyên Phong làm nghĩa tử.

Giang Sơn Các có thể đặt chân ở hải ngoại, trong đó không chỉ có sự nỗ lực của bản thân Triệu Nguyên Phong, còn có uy danh của Hoắc ngũ gia nâng đỡ.”

Nghe Y Ba Tuần thuật lại cặn kẽ mọi chuyện về Hoắc ngũ gia, Sở Hưu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, y chưa từng nghe tới người này.

Có thể nhận một vị đại nhân vật làm nghĩa tử là may mắn, nhưng nhận tới năm, nếu còn nói là may mắn, e là vận may của vị Hoắc ngũ gia này cao bằng trời rồi.

Chẳng trách có người gọi hắn là Thần Nhãn, với năng lực nhìn người của hắn, có gọi là thần cũng không sai.

Nhưng Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn kinh ngạc nói: “Ta nhớ trước đây Khang Động Minh là khách khanh của Giang Sơn Các. Hắn đã đánh nghĩa tử thứ ba của Hoắc Hành Tôn thành cụt chân thì hai bên phải có thù lớn chứ, sao Giang Sơn Các còn dám dùng Khang Động Minh?”

Y Ba Tuần cười ha hả nói: “Sở đại nhân cũng từng giao thủ với Khang Động Minh rồi đấy, nếu nói trên giang hồ hiện tại hắn là đệ nhất nhất dưới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, e rằng vẫn chưa đủ?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, mô tả về loại quái vật này như vậy đương nhiên chưa đủ. Đây là quái thai duy nhất mà y từng gặp rõ ràng có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng lại không chủ động bước lên.

Y Ba Tuần nhún vai nói: “Trong Thanh Phong Hải, tuy chưa chắc Khang Động Minh đã là vô địch nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Thực lực năm nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn tuy mạnh nhưng cũng không thể vô dục vô cầu. Hơn nữa thực lực của Khang Động Minh hết sức cường đại, liều mạng giao chiến với hắn mới là lỗ vốn.

Hơn nữa Triệu Nguyên Phong chỉ là nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn chứ không phải con trai ruột, cho nên bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì với vị nghĩa huynh Nạp Lan Hải này.

Một nghĩa huynh không có tình cảm gì với một khách khanh gần như vô địch trong Thanh Phong Hải, bên nào có lợi hơn?

Đương nhiên khi đó toàn bộ Thanh Phong Hải cũng chỉ có Triệu Nguyên Phong dám dùng Khang Động Minh làm khách khanh.

Triệu Nguyên Phong là nghĩa tử thứ năm của Hoắc Hành Tôn, hắn không cần băn khoăn quá nhiều. Những thế lực khác lại sợ đắc tội với Nạp Lan Hải, đắc tội với Hoắc ngũ gia, nên cho dù Khang Động Minh chủ động tới tận cửa, bọn họ cũng không dám dùng.”

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, trong lúc bọn họ nói chuyện, chiến thuyền đã đi tới vùng biển Đông Hải, tiến thẳng tới hòn đảo lớn nhất Đông Hải, Hạo Thiên Đảo.

Hạo Thiên Đảo là hòn đảo lớn nhất Đông Tề, tính cả Thanh Phong Hải và Liệt Phong Hải, chẳng khác nào một lục địa nhỏ.

Hạo Thiên Đảo không thuộc về thế lực nào, tất cả mọi người đều có thể lên đảo buôn bán trao đổi sinh sống. Hơn mười danh gia ở Thanh Phong Hải và tinh nhuệ do các thế lực lớn phái đến tạo thành liên minh, cùng giữ gìn trật tự trên Hạo Thiên Đảo.

Y Ba Tuần dẫn Sở Hưu tới Hạo Thiên Đảo cũng là để tìm hiểu tin tức.

Dù sao hắn cũng là người của Nam Hải, lần gần nhất hắn đến Đông Hải đã là vài năm trước, không biết tình hình Đông Hải có gì thay đổi không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận