Côn Luân Ma Chủ

Chương 1901: Phật tông trở về

Mọi người ở đây sửng sốt, vừa nhắc tới đệ tử Phật môn là có người tới bái sơn, đúng là trùng hợp.

Lúc này bên ngoài Thiên La Bảo Tự đúng là có rất nhiều đệ tử Phật môn, bọn họ đều là đệ tử của Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện ngày trước.

Sau khi Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự, đệ tử của hai phái này đã mai danh ẩn tích, thậm chí chia thành tốp nhỏ trốn tránh khắp bốn phía, lại thêm Sở Hưu dồn tâm trí vào Đại La Thiên không để ý tới bọn họ, cho nên thời gian vừa qua đệ tử hai phái cũng không bị tổn thất quá lớn.

Lúc này người dẫn đầu Đại Quang Minh Tự là Hư Vân.

Lúc trước Hướng Tưởng ngăn cản Sở Hưu nên quyết chí đồng quy vu tận, Hư Vân bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền dẫn mọi người của Đại Quang Minh Tự đào tẩu. Tới giờ đã qua nhiều năm, hắn nhẫn nại tu luyện, lại thêm kỳ ngộ thủy triều nguyên khí, tu vi đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Còn phía đối diện Hư Vân lại là một tiểu hòa thượng, khiến Hư Vân rất kinh ngạc. Hắn chần chừ một lúc mới nói: “Ngươi là Rama?”

Lúc trước Sở Hưu hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện, Rama bị Thanh Thiên Chiếu Ảnh của Sở Hưu chém thân thể, nhưng nguyên thần của hắn đã được hòa thượng Bất Không liều chết cứu giúp, đặt ở chỗ Tiêu Ma Kha.

Cho nên hiện tại nếu Rama xuất hiện trước mặt hắn là thân thể nguyên thần hay thân thể đoạt xá, hắn cũng không thấy lạ.

Nhưng lúc này trước mặt Hư Vân lại là một đứa trẻ, mới khoảng mười tuổi, mặt mũi thông minh, mặc một bộ tăng bào màu trắng, toàn thân tỏa ra phật quang nhàn nhạt.

Càng khiến Hư Vân kinh hãi hơn nữa là không ngờ hắn không thể nhìn ra tu vi của đứa trẻ này!

Rama mỉm cười, ánh mắt đầy tang thương: “Hư Vân đại sư, cố nhân gặp mặt vốn là việc vui, nhưng chúng ta đều là người lưu lạc thiên nhai, không biết lúc này ngươi có còn cười được không?”

Hư Vân không hiểu tình hình của Rama ra sao, đây không phải thân thể đoạt xá, lại không phải thân thể nguyên thần, nghe vậy hắn chỉ cười lạnh nói: “Vì sao lại không cười nổi?

Ngày trước Sở Hưu kia diệt Đại Quang Minh Tự ta, khiến chúng ta phải phiêu bạt khắp nơi suốt mấy năm liền.

Hôm nay cường giả Phật tông ở Đại La Thiên hạ giới. Ta đã tìm hiểu, Thế Tôn là chí cường giả của Phật tông ta, là Võ Tiên cửu trọng thiên đứng trên đỉnh cao.

Còn giới Ma đạo ở Đại La Thiên lại cực kỳ suy thoái, chỉ có mình Thiên Ma Cung, thậm chí còn không mạnh bằng Côn Luân Ma Giáo.

Đến lúc đó chỉ cần Thế Tôn ra tay! Chắc chắn Sở Hưu sẽ vạn kiếp bất phục!”

Rama khẽ lắc đầu nói: “Hóa ra chấp niệm của Hư Vân đại sư lại sâu như vậy.”

Hư Vân nhíu mày hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi không có chút chấp niệm nào ư?

Tên Sở Hưu kia hủy thân thể của ngươi, Bất Không đại sư vì vậy mà chết, thánh địa Phật tông như Tu Bồ Đề Thiền Viện lại bị Ma đạo chiếm cứ, ngươi không hận à? Ngươi không muốn giết Sở Hưu?”

Rama lạnh nhạt đáp: “Lúc đầu có hận, bây giờ cũng hận, nhưng chấp niệm của ta không sâu như vậy.

Ân oán giữa Tu Bồ Đề Thiền Viện ta và Sở Hưu kia đã được định sẵn từ đầu, hay nên nói là được định sẵn từ năm trăm năm trước.

Kết quả bói toán của Tiêu Ma Kha lúc trước là nhân quả, nhưng không phải nhân quả nhất thời mà là nhân quả cả đời.

Nhân quả tuần hoàn, ta biết không dễ gì hóa giải, nhưng không thể để hận ý xâm chiếm tâm cảnh.

Tham sân si hận, có thể chém hết mới là Phật. Ta không phải Phật nên không chém được, nhưng cũng không thể để chúng ảnh hưởng tới mình.

Ít nhất đối với ta, thế gian này còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn báo thù nhiều.

Hư Vân đại sư, phật ma chỉ trong một ý niệm, ngươi đừng vì tru ma mà ngược lại nhập ma.”

Hư Vân nheo mắt lạnh lùng nói: “Chấp niệm? Giết Sở Hưu, diệt Côn Luân Ma Giáo chính là chấp niệm của ta!

Diệt Côn Luân Ma Giáo, chấp niệm của ta cũng tiêu tan, cần gì phải lo nhập ma?”

Rama khẽ lắc đầu, hắn biết mình không khuyên nổi Hư Vân. Mấy năm gần đây chấp niệm đã ăn sâu vào đáy lòng của đối phương.

Tuy cùng là người lưu lạc thiên nhai, nhưng bọn họ lại không phải người chung đường.

Đúng lúc này cửa lớn của Thiên La Bảo Tự mở rộng, tất cả võ giả Thiên La Bảo Tự đều ra ngoài quan sát xem thế lực đầu tiên gia nhập dưới trướng vào Phật môn bọn họ là sao.

Nhưng sau khi thấy được, tất cả các võ giả Thiên La Bảo Tự đều giật mình.

Không phải vì điều gì khác mà vì tố chất các đệ tử Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện quá cao, còn cao hơn các đệ tử mà bọn họ vừa thu nhận không biết bao nhiêu lần.

Phải biết trước đây Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự là Nam Bắc Phật Tông, đứng đầu tất cả các thế lực Phật tông trong giang hồ, chín phần mười cao thủ Phật tông trên giang hồ nằm trong hai phái này.

Hơn nữa sau khi tông môn bị hủy diệt, các đệ tử sống sót không ai là người vô dụng, đều là người có tiềm lực và tâm cảnh thượng giai.

Hơn nữa người dẫn đầu bọn họ Hư Vân và Rama càng khiến người ta kinh ngạc.

Hư Vân cô đọng cửu đại lĩnh vực, thiên phú thậm chí còn cao hơn Hướng Tưởng ngày trước một chút.

Tề Thiện thiền sư chỉ nhìn phật vận tỏa ra trên người Hư Vân là biết rốt cuộc thiên phú của đối phương cao tới nhường nào.

Võ giả như vậy nếu là ở Đại La Thiên, có thể trăm phần trăm sẽ thành Võ Tiên, tuyệt đối là lựa chọn thích hợp cho chức viện chủ của một trong các thiền viện của Thiên La Bảo Tự.

Mà khiến bọn họ kinh ngạc hơn nữa là Rama.

Hiện tại trạng thái của Rama rất kỳ lạ, hắn không phải thân thể đoạt xá, bản thân chỉ là một đứa trẻ không tới mười tuổi, nhưng Phạm văn mà hắn tỏa ra lại tiếp cận Võ Tiên!

Đúng vậy, chính là Võ Tiên, nhưng hiện tại hắn không phải Võ Tiên, thậm chí dường như còn không phải võ giả, chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhưng luồng phật vận này giấu trong cơ thể hắn, thậm chí ngay lực lượng quy tắc cũng vô thức bị dẫn dắt.

Tồn tại như vậy có thể nói là tiên thiên linh thể, phật vận thiên thành, là kỳ tài ngàn năm hiếm gặp, thậm chí thiên phú còn cao hơn đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Thiên La Bảo Tự, người thừa kế Hóa Sinh Các, Pháp Tịnh.

“Đại Quang Minh Tự Hư Vân, Tu Bồ Đề Thiền Viện Rama, ra mắt chư vị đại sư!”

Ánh mắt đám người Tề Thiện thiền sư vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Lần này xuống hạ giới, bọn họ nhận được còn nhiều hơn tưởng tượng, chỉ riêng những đệ tử này thôi, nếu bồi dưỡng tốt chắc chắn thực lực thế hệ sau của Thiên La Bảo Tự sẽ tăng vọt!

Tề Thiện thiền sư mỉm cười ấm áp: “Hai vị dẫn theo đệ tử dưới trướng tới gia nhập Thiên La Bảo Tự ta?

Tại Đại La Thiên, Thiên La Bảo Tự ta là người đứng đầu Phật tông, truyền thừa của hai vị chắc cũng là Thiên La Bảo Tự lưu lại vạn năm trước, cho nên thật ra chúng ta vốn là người một nhà.

Hôm nay hai vị tới gia nhập tương đương với trở về nhà, về với giới Phật tông chúng ta, Thiên La Bảo Tự ta rất hoan nghênh, chắc chắn sẽ đối xử công bằng, cùng phát triển Phật tông chúng ta thêm huy hoàng.”

Tuy Phật tông ở Tây Vực còn có Phạm Giáo, nhưng Thiên La Bảo Tự trực tiếp bỏ qua.

Thứ mà đám dị đoan Phạm Giáo kia tu luyện mà cũng gọi là Phật? Cũng xứng xưng là Phật? Nực cười!

Hư Vân chắp tay, trầm giọng nói: “Chúng ta biết địa vị của Thiên La Bảo Tự ở Đại La Thiên, chuyến này tới đây vốn cũng có ý đó.

Người không nhà để về nào dám nhắc tới điều kiện gì, chỉ hy vọng Thiên La Bảo Tự có thể nể tình chúng ta cùng là người trong giới Phật tông, giúp hai phái chúng ta báo thù diệt môn!”

Tất cả mọi người của Thiên La Bảo Tự đều sững sờ.

Chẳng trách trước đó khi trận pháp ở Thiên Môn tan vỡ, bọn họ không thấy có người của Phật tông, không ngờ lại là bị diệt môn, những người trước mắt đều là người sống sót.

Tề Thiện thiền sư trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám diệt đạo thống Phật tông mà Thiên La Bảo Tự ta lưu lại dưới hạ giới?”

Hư Vân thở dài một tiếng, giọng căm hận nói: “Giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận