Côn Luân Ma Chủ

Chương 1649: Cao thủ Nam Vực, tai bay vạ gió

Nghe Lục Tam Kim giới thiệu xong, Sở Hưu lập tức cảm thấy, có vẻ như nếu tính ra toàn bộ Đại La Thiên, thực lực Đông Vực là yếu ớt nhất.

Tây Vực tôn sùng Phật môn, có thể nói chỉ mình Phạm Giáo đã đủ đối phó với toàn bộ Đông Vực, huống chi còn có Thiên La Bảo Tự mạnh hơn Phạm Giáo một chút.

Bắc Vực tôn sùng Đạo môn, không nói tới các môn phái Đạo gia khác, Tam Thanh Điện là môn phái đứng đầu Đạo môn, lực lượng của một nhà đã đủ áp đảo hai tông môn của Phật môn, đủ thấy khủng khiếp tới mức nào.

Còn về phần Nam Vực, thật ra khi vừa tới Đại La Thiên, Nam Vực là bên yếu nhất, đại đa số là thượng vàng hạ cám, các tông môn với thực lực không quá mạnh đều tập trung ở Nam Vực.

Hơn nữa thời điểm đó trong Đại La Thiên, Nam Vực là của man tộc, lại nhiều hung thú và rừng rậm nhất, cho nên cũng là nơi khó khai thác nhất. Mọi người chướng mắt với nơi này nên mới ném cho các tông môn kém hơn một bậc.

Kết quả không ai ngờ, một vạn năm sau, nhưng tông môn ở Nam Vực lại như luyện cổ, không ngừng chém giết, không chỉ xây dựng nền móng vững chắc ở Nam Vực mà còn tôi luyện được rất nhiều đại phái đỉnh phong.

Ví dụ như Chiến Võ Thần Tông, trong thời thượng cổ, bọn họ vốn không có tư cách so sánh với đại phái đỉnh phong như Lăng Tiêu Tông, thậm chí không có cường giả Võ Tiên, kết quả bây giờ lại thành thế lực đỉnh phong trong Đại La Thiên.

Thật ra Nam Vực cũng rất hỗn loạn, các thế lực lớn không ngừng tranh đấu. Nhưng một khi xuất hiện xung đột với các vực khác, bọn họ vẫn sẽ liên kết lại, nhất trí đối ngoại, điểm này còn mạnh hơn Đông Vực.

Lần này động thiên phúc địa xuất hiện, Nam Vực có tới năm vị Võ Tiên tới đây, nếu không phải bên Đông Vực còn vị đệ nhất cường giả bát trọng thiên Phương Ứng Long chống đỡ, đúng là không phải đối thủ của đối phương.

Phương Ứng Long hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn kiếm một chén canh thì nói thẳng, đừng lảm nhảm nhiều như vậy.

Nhan Bi Phong, Nam Vực các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này cũng được, nhưng khi dù sao cũng phải bỏ chút công sức ra phá trận chứ.”

Có lẽ do Nhan Bi Phong bước vào cảnh giới Chân Đan từ rất sớm hoặc hắn tu luyện bí pháp gì đó cho nên hiện tại dung mạo của hắn vẫn rất trẻ trung tuấn tú. Nghe Phương Ứng Long nói vậy, khóe miệng hắn nở nụ cười xán lạn, còn khiến người ta cảm thấy rất rực rỡ.

“Phá trận? Cái này dễ bàn thôi, nhưng ta muốn hỏi một chút, ở đây vị nào là Sở Hưu của Hoàng Thiên Các?”

Nghe Nhan Bi Phong hỏi Sở Hưu, Phương Ứng Long lập tức sửng sốt, sao Sở Hưu này còn liên quan tới cả Nam Vực nữa?

Hắn không trả lời mà vô thức nhìn về phía Sở Hưu, chính cái nhìn này đã khiến Nhan Bi Phong đoán ra thân phận của Sở Hưu.

Hắn nhìn về phía Sở Hưu, cười tủm tỉm nói: “Ngươi chính là Sở Hưu?”

Sở Hưu nhìn thoáng qua điện chủ Minh Huyền Vũ, điện chủ phân điện của Cực Lạc Ma Cung. Y lạnh nhạt nói: “Nhân cung chủ định tới tìm ta báo thù vì chuyện lần trước à? Đại phái Ma đạo Nam Vực hành xử như vậy có phải hẹp hòi quá không?”

Nhan Bi Phong nhìn qua Minh Huyền Vũ lúng túng đứng sau lưng mình, linh dược nói: “Báo thù cho tên này? Ta không nhàm chán tới vậy.

Bản thân tự gây nhân quả, tự tạo thù hận, nhưng lại không tự giải quyết được, ta cần hắn làm gì?”

Dù sao Minh Huyền Vũ cũng là điện chủ phân điện của Cực Lạc Ma Cung, trong nội bộ Cực Lạc Ma Cung cũng là cường giả mạnh nhất dưới cảnh giới Võ Tiên, nhưng lúc này Nhan Bi Phong lại chẳng hề lưu lại chút thể diện nào cho hắn.

Nhưng Nhan Bi Phong nói đến đây lại đổi giọng: “Nhưng ngươi có một câu rất đúng, con người ta hành xử đúng là hẹp hòi.

Ai quy định cao thủ cường giả, người chấp chưởng tông môn phải có khí độ của cao thủ? Con người ta cứ hẹp hòi đấy, ai khiến ta không thoải mái, ta sẽ khiến hắn chết không yên lành!”

Nói tới đây gương mặt tuấn tú của Nhan Bi Phong bỗng trở nên vặn vẹo, thậm chí ma khí bắt đầu khiến khoảng không xung quanh chấn động.

Nhan Bi Phong nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, giọng nói lạnh lùng: “Chắc ngươi biết Trần Thanh Đế là ai hả? Ngươi từng mời hắn tới đối phó với tên Minh Huyền Vũ kia mà?

Nhưng chính tên đó đã liên tiếp phá hủy ba phân đà của Cực Lạc Ma Cung ta, chuyện này khiến ta rất mất mặt, cũng rất khó chịu!

Nhưng tên đó cực kỳ giảo hoạt, ta không tìm được hắn, cho nên lần này vừa hay bắt ngươi trút giận!”

Nhan Bi Phong vừa dứt lời, quy tắc thiên địa xung quanh hắn như bị điều động, bắt đầu chấn động nhưng lại không có biến hóa nào.

Có điều, một khắc sau, dưới chân Sở Hưu đột nhiên nổi lên vô số bàn tay xương trắng lớn khắc họa ma văn, ma văn kiềm chế lực lượng của Sở Hưu, khúc xương tay thì trực tiếp chộp về phái y.

Khoảnh khắc này Sở Hưu chỉ muốn chửi đổng lên, đúng là tai bay vạ gió.

Nếu Nhan Bi Phong tới gây chuyện với y vì Minh Huyền Vũ, y còn hiểu được.

Nhưng ai mà ngờ Nhan Bi Phong tới gây chuyện lại là vì Trần Thanh Đế.

Trước khi đi Trần Thanh Đế đã nói mình sẽ đi dạo ở Đông Vực, ai biết hắn lại chạy sang bên Nam Vực, còn hủy diệt ba phân đà của Cực Lạc Ma Cung.

Sở Hưu dám cam đoan, chắc chắn người của ba phân đà này đã mạo phạm Trần Thanh Đế, chọc giận đối phương nên mới khiến Trần Thanh Đế nổi giận ra tay.

Sở Hưu hiểu Trần Thanh Đế, tuy hắn hành xử bá đạo nhưng không phải hoàn toàn không nói lý. Ngược lại Cực Lạc Ma Cung vốn đã chẳng có tiếng tốt trong Đại La Thiên.

Nhưng hiện giờ Sở Hưu cũng chẳng kịp than vãn mình tai bay vạ gió, lĩnh vực quanh người y vừa tỏa ra, định chống lại bàn tay xương trắng đó, lại thấy một tòa Hoàng Thiên Bảo Ấn ầm ầm đánh xuống, trực tiếp phá hủy bàn tay xương trắng kia.

Xung Thu Thủy lạnh lùng nói: “Nhan Bi Phong, trong địa bàn của Hoàng Thiên Các ta mà ngươi dám đụng tới người của Hoàng Thiên Các, ngươi muốn chết phải không?”

Tuy Xung Thu Thủy cũng không ưa Sở Hưu, cho rằng Sở Hưu tâm tư quá sâu, làm việc quá nhiều mưu kế.

Nhưng hiện tại Sở Hưu là người của Hoàng Thiên Các, đối phương dám động tới người của hắn ngay trước mặt hắn, khác nào vả thẳng mặt Hoàng Thiên Các.

Phương Ứng Long cũng cười lạnh nói: “Sao nào? Nam Vực các ngươi định gây chiến với Đông Vực chúng ta à?”

Bên phái Nam Vực, Đào Tiềm Minh của Đại Thiên Môn ho khan một tiếng, hơi bất mãn nói: “Nhan Bi Phong, đang thời điểm như vậy, ngươi nổi điên làm gì?”

Viên Không Thành của Thiên Ma Cung và Tư Không Già La của Chiến Võ Thần Tông cũng nhìn sang Nhan Bi Phong với vẻ bất mãn.

Lúc này còn chưa thấy bảo vật, không dưng lại gây hấn với Đông Vực, đương nhiên là không đáng.

Nhan Bi Phong chỉ điên chứ không phải ngốc, thấy tất cả mọi người đều phản đối, hắn có điên cũng phải thu liễm lại, không nhìn Sở Hưu tiếp, cứ như chuyện vừa rồi chẳng hề phát sinh.

Xung Thu Thủy bất đắc dĩ nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử nhà ngươi có thể bớt gây chuyện không? Nếu ngươi còn trêu chọc đám cường giả này, Hoàng Thiên Các ta thật sự không nuôi nổi vị đại phật nhà ngươi nữa. Thế này đâu phải Sở Hưu nhà ngươi làm cung phụng cho Hoàng Thiên Các chúng ta, rõ ràng là Hoàng Thiên Các chúng ta làm cung phụng cho Sở Hưu ngươi.”

Sở Hưu nhún vai, vẻ mặt vô tội đáp: “Thật ra chuyện lần này không liên quan tới ta, rõ ràng là đối phương ra tay trước mà.

Huống chi lát nữa vào trong động thiên phúc địa chắc chắn sẽ phải tranh đấu. Đến lúc đó cũng trở mặt thôi, khác biệt chỉ là sớm hay muộn.”

Xung Thu Thủy biết mình không nói lại Sở Hưu nên không nhiều lời, hắn quay sang chỉ huy các võ giả Hoàng Thiên Các tham gia phá trận.

Bên phía Nam Vực cũng điều vài người, Đông Vực Nam Vực liên thủ, cuối cùng tốn gần một ngày mới phá vỡ trận pháp tự nhiên của động thiên phúc địa này. Khoảnh khắc đó không ngờ ngôi mộ khổng lồ này lại tỏa ra một luồng huyết quang kinh người, khiến cho sắc mặt các cường giả ở đây cũng trở nên khó coi.

Có vẻ như tòa động thiên phúc địa tự nhiên này không hề an toàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận