Côn Luân Ma Chủ

Chương 1617: Tập kích 1

Sau khi đến Lăng Tiêu Tông, sắc mặt Tân Già La vốn luôn tươi sáng nhưng lúc này đã trở nên âm trầm.

Hắn dám khẳng định chắc chắn tên Sở Hưu kia kia có vấn đề!

Lệnh Hồ Tiên Sơn nói Sở Hưu biết ảo thuật của Ma Lợi Kha, có thể là Ma Lợi Kha truyền cho hắn. Đây là chuyện tuyệt đối không thể.

Xưa nay công pháp Phạm Giáo không thể truyền ra ngoài, hơn nữa ảo thuật của Ma Lợi Kha mang đậm đặc điểm cá nhân, thậm chí các đệ tử Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung khác cũng chưa từng học. Theo lời Ma Lợi Kha thì trọng tâm trong ảo thuật của hắn chỉ truyền cho đệ tử mà hắn cho rằng có tư cách nhận y bát của mình.

Còn một người ngoài, cho dù là thiên phú của hắn tốt đến đâu đi nữa cũng không thể học được ảo thuật của Ma Lợi Kha.

Tuy Lệnh Hồ Tiên Sơn không dám khẳng định ảo thuật mà Sở Hưu sử dụng là thuộc về Ma Lợi Kha, nhưng theo hắn nói thì giống tới tám phần mười.

Nhưng đừng nói tám phần mười, cho dù chỉ giống năm phần, Tân Già La cũng muốn tới xem xét.

Còn về thân phận quận trưởng Hoàng Thiên Các của đối phương, Tân Già La không hề e ngại.

Tuy đều là đại phái đỉnh phong ở Đại La Thiên, nhưng thực lực đôi bên chênh lệch rất lớn.

Với thực lực của Phạm Giáo, tùy tiện phái một điện tới cũng có thể hủy diệt Hoàng Thiên Các. Cho dù là Hoàng Thiên Các trong thời đỉnh phong nhất cũng không dám tới khiêu chiến Phạm Giáo.

...

Ban đêm, trong mật thất bế quan ở Thương Ngô Quận, quanh người Sở Hưu bao phủ trong lớp sương mù mông lung, theo thổ nạp của bản thân y, lực lượng nội tình nhanh chóng tăng trưởng theo một tiết tấu kỳ dị.

Thiên Hồn có tất cả ký ức của Độc Cô Duy Ngã, đương nhiên cũng có những cảm ngộ của hắn đối với võ đạo.

Tuy những cảm ngộ võ đạo này là của năm trăm năm trước, nhưng Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước cũng hết sức cường đại rồi.

Lại thêm trên người Sở Hưu đang có không ít công pháp liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, cho nên Thiên Hồn dạy cho y một số phương pháp tu luyện, Sở Hưu cũng có thể kế thừa hoàn mỹ.

Nhưng Thiên Hồn cũng khuyên bảo Sở Hưu, y có thể sử dụng công pháp thuộc về Độc Cô Duy Ngã, thậm chí có thể yên tâm sử dụng, nhưng không thể sử dụng toàn bộ.

Vì y phải đi ra một con đường mới, nhất định phải là con đường không giống với Độc Cô Duy Ngã mới có thể chiến thắng Độc Cô Duy Ngã.

Nếu không, Sở Hưu chỉ đi theo con đường cũ của Độc Cô Duy Ngã, cho dù y tu luyện tới cấp độ của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, lại thả Thiên Hồn ra, vậy cũng chỉ là hai ‘món đồ cổ’ năm trăm năm trước.

Còn người mà bọn họ phải đối mặt lại là Độc Cô Duy Ngã nghỉ ngơi dưỡng sức trong Hoàng Tuyền Thiên, đoạt được bản nguyên Ma đạo của Hoàng Tuyền Thiên, võ đạo bản thân đã diễn hóa tới trình độ nào không biết. Khi đấy, nếu y vẫn đi theo con đường cũ của Độc Cô Duy Ngã, y và Thiên Hồn chắc chắn phải thua.

Ngay lúc Sở Hưu dồn tất cả tinh lực vào tu luyện, bên ngoài phủ quận trưởng đột nhiên tỏa ra một luồng sáng kim, ánh sáng trận đạo lưu chuyển, bộc phát lực lượng cường đại nhất của trận pháp.

Hai mắt Sở Hưu đột nhiên mở ra, có người xâm nhập phủ quận trưởng, hơn nữa còn đi được vào trong!

Trước đó tuy phủ quận trưởng có trận pháp, nhưng chỉ là một phủ quận trưởng mà thôi, đương nhiên không bố trí trận pháp quá tốt.

Cho nên Sở Hưu lệnh cho Viên Cát đại sư cho dù có bận rộn cũng phải tranh thủ thời gian bố trí một trận pháp ở sâu bên trong phủ quận trưởng, phải là trận pháp truyền thừa từ Thiên Khốc Ma Tôn.

Lúc này, chỉ một trận pháp có phản ứng, chứng tỏ đối phương đã vô thanh vô tức phá vỡ vài trận pháp, mãi tới tòa trận pháp được truyền thừa từ Thiên Khốc Ma Tôn thì đối phương mới bị ngăn cản.

Thân hình Sở Hưu khẽ động, trực tiếp phá vỡ cửa lớn của mật thất bế quan, xuất hiện bên ngoài phủ quận trưởng.

Lúc này ở phía đông của phủ quận trưởng, Tân Già La đứng trên không trung, nhìn trận pháp tỏa sáng trước mắt, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Phải biết, với thực lực của hắn, chỉ một trận pháp ở phủ quận trưởng, hắn căn bản không để trong mắt.

Có ai ngờ trong phủ quận trưởng này lại có một trận pháp nhạy bén như vậy, ngay lúc hắn chuẩn bị phá trận, nó đã khởi động.

Sở Hưu nhìn hòa thượng kỳ quái trước mắt, lông mày chợt nhíu lại.

Hiện giờ y đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đương nhiên có thể cảm nhận được thực lực của đối phương.

Mạnh, rất mạnh!

Cường đại tới cỡ này, Sở Hưu chỉ cảm nhận được trên người một võ giả cùng cấp độ, đó là Dạ Thiều Nam.

E là đối phương chỉ cách cảnh giới Võ Tiên có một bước.

“Ngươi là người phương nào, sao dám tự tiện xông vào phủ quận trưởng Thương Ngô Quận của Hoàng Thiên Các ta/”

Tân Già La không trả lời Sở Hưu, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Ma Lợi Kha đang ở đâu?”

Biểu cảm trên mặt Sở Hưu không thay đổi nhưng trong lòng chợt căng thẳng.

Đối phương đến vì Ma Lợi Kha!

Thật ra Sở Hưu đoán từ trước sẽ có ngày này.

Ma Lợi Kha thân là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lại là cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, hắn mất tích, Phạm Giáo không thể không có chút phản ứng nào.

Mà đến bây giờ Phạm Giáo mới tìm tới cửa đã coi là muộn.

Biểu cảm trên mặt Sở Hưu không hề thay đổi, y chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Ma Lợi Kha cái gì? Ta không biết hắn là ai, rốt cuộc ngươi là người phương nào?”

Lúc trước chỉ có đám người Từ Phùng Sơn thấy Sở Hưu giết Ma Lợi Kha, còn bây giờ tuy bọn họ không phải tâm phúc của Sở Hưu nhưng lại không dám đối nghịch hay khiêu chiến Sở Hưu. Hơn nữa bọn họ đều không phải người nhiều lời, cho nên người ngoài không biết chuyện này.

Tuy Sở Hưu không biết vì sao Tân Già La có thể tìm tới cửa, nhưng Sở Hưu có thể xác định đối phương không biết Ma Lợi Kha đã chết, thậm chí không biết chuyện Ma Lợi Kha từng đại chiến với mình.

Nếu không, đối phương sẽ không hỏi Sở Hưu Ma Lợi Kha đang ở đâu mà vừa gặp mặt đã ra tay giết người.

Tân Già La lạnh lùng nói: “Còn không thừa nhận à? Ảo thuật thuộc về Phạm Giáo ta, thuộc về Ma Lợi Kha, rốt cuộc là từ đâu tới?”

Hóa ra sơ hở là đây!

Sở Hưu hơi nhíu mày, nhưng y có chết cũng không thừa nhận: “Ngươi là người của Phạm Giáo? Đúng là nực cười? Dựa vào đâu mà ảo thuật gì cũng là của Phạm Giáo nhà các ngươi?

Ta thân là truyền nhân của Cổ Tôn, công pháp của chi phái ta là sư tổ các đời thu thập nghiên cứu ra, ta biết ảo thuật có gì kỳ lạ?

Hòa thượng Phạm Giáo, nơi này không phải Tây Vực của các ngươi mà là Đông Vực, là Hoàng Thiên Các, bây giờ ngươi đang vượt giới đấy!”

Tân Già La cười lạnh nói: “Lấy vị sư tôn của ngươi với Hoàng Thiên Các ra dọa ta?

Đúng là Cổ Tôn cảnh giới Võ Tiên khó đối phó, nhưng hắn có khó đối phó hơn nữa cũng chỉ có một mình mà thôi. Phạm Giáo ta sao phải e ngại một Võ Tiên?

Còn Hoàng Thiên Các, bản thân bọn chúng đã là nửa sống nửa chết rồi, ngươi còn lôi chúng ra dọa ta, đúng là nực cười!

Nếu ngươi không chịu thừa nhận, vậy theo ta về Phạm Giáo, phun hết những gì ngươi biết ra!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận