Côn Luân Ma Chủ

Chương 1679: Thừa thế xông lên

Vương Dật Chi hơi chần chừ nói: “Tiền bối, vì sao không tìm cơ hội diệt hai phân điện còn lại? Cắt bỏ tất cả cánh chim của Cực Lạc Ma Cung trước, chắc uy hiếp sẽ ít đi nhiều.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lần này chúng ta thành công là vì Cực Lạc Ma Cung chủ quan, bọn chúng chỉ phái người truy sát lùng bắt ngươi chứ không nghĩ tới chúng ta lại chơi lớn đến vậy.

Chắc chắn trước khi chúng ta tấn công phân điện của Cực Lạc Ma Cung, bọn chúng đã đưa tin về tổng bộ. Chắc hẳn hiện tại bọn chúng đã nhận được tin, chúng ta tấn công phân điện còn ý nghĩa gì nữa? Trực tiếp thừa thế xông lên là được.”

Sở Hưu đoán không sai, đúng là bên phía Cực Lạc Ma Cung đã nhận được tin tức.

Công Tôn trưởng lão nhận được tin tức này, sau đó cực kỳ luống cuống.

Hắn cũng coi là người lão luyện trong Cực Lạc Ma Cung, kinh nghiệm giang hồ phong phú.

Trước đó phân điện của Minh Huyền Vũ bị diệt, hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này nhận được tin tức mới, Công Tôn trưởng lão lập tức phản ứng lại, có người âm thầm bố trí đối phó với Cực Lạc Ma Cung bọn họ!

Trên đời này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy, chỉ trong thời gian ngắn mà hai phân điện đã bị hủy diệt.

Tiểu tử tên Vương Dật Chi kia chắc chắn không phải may mắn, bị đuổi giết mấy năm mà như có thần linh trợ giúp, có thể gây ra sóng gió lớn đến vậy.

Vừa ra tay đã phế bỏ hai phân điện của Cực Lạc Ma Cung bọn họ, hành động này đã làm tổn thương gân cốt của Cực Lạc Ma Cung, tiếp theo đối phương sẽ làm gì?

Nghĩ đến đây, Công Tôn trưởng lão không dám tưởng tượng tiếp, cho dù chịu nguy hiểm mạo phạm, hắn cũng phải tới ngắt quãng nghiên cứu Chu Thiên Ma Thần Đại Trận của Nhan Bi Phong.

Nhưng không đợi Công Tôn trưởng lão gõ cửa mật thất bế quan của Nhan Bi Phong, Nhan Bi Phong lại tự mở cửa, đi từ trong ra.

Thấy Công Tôn trưởng lão sắc mặt hoảng hốt, Nhan Bi Phong không khỏi cau màu: “Đừng có hoảng, chuyện gì vậy?”

Lúc này trên mặt Nhan Bi Phong đầy mệt mỏi, nhưng còn có vẻ hưng phấn mơ hồ.

Nhưng Công Tôn trưởng lão không chú ý tới mà vội vàng thuật lại cho Nhan Bi Phong mọi chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua.

Sau khi Công Tôn trưởng lão nói xong, biểu cảm trên mặt Nhan Bi Phong lại không hề thay đổi.

“Chỉ có thế thôi à?”

Công Tôn trưởng lão sửng sốt, thế còn chưa đủ à?

“Cung chủ, đối phương vốn chỉ âm thầm hành động, bây giờ nếu bọn chúng chuyển từ tối sang sáng, chắc chắn sẽ còn có hành động lớn, chúng ta nên ứng phó ra sao?”

Nhan Bi Phong lạnh nhạt nói: “Ứng phó ra sao ư? Một kẻ tới thì giết một, hai kẻ tới thì giết một cặp!”

Công Tôn trưởng lão vô cùng kinh ngạc nhìn Nhan Bi Phong, không biết vì sao đối phương lại tự tin đến vậy.

...

Giữa trưa, những nơi khác đều là mặt trời chói chang, chỉ có sơn cốc nơi tổng bộ Cực Lạc Ma Cung là khung cảnh âm trầm, giữa không trung là một làn mây đen ma khí nồng đậm bao phủ, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Dọc đường đi, trên vách tường của sơn cốc cũng khắc họa đủ các pho tượng tà ác quỷ dị.

Có ma thần ăn thịt người, lại có quái vật thân thú đầu người, có thiên nữ nhảy múa, nhưng thiên nữ đó lại không có chi dưới, thay vào đó là thân nhện dữ tợn.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến đám người chiến ý bừng bừng bỗng thấy sợ hãi.

Trông Nam Vực, Cực Lạc Ma Cung vốn không được hoan nghênh. Đừng nói là võ giả của tiểu môn tiểu phái như bọn họ, cho dù là những đại phái có giao lưu với Cực Lạc Ma Cung cũng rất ít khi đến đây.

Phía cuối của sơn cốc là một tòa thành lớn màu đen tọa lạc ở phía dưới, như một con thú lớn nằm rạp tại đó.

Nhan Bi Phong đứng trên tường, dáng vẻ nhàn nhã.

Nhìn vài vạn võ giả ở bên dưới, ánh mắt Nhan Bi Phong như thấy mấy vạn con kiến.

“Chậm, quá chậm. Bản tôn đã đợi các ngươi lâu như vậy, sao bây giờ các ngươi mới tới?”

Giọng nói của Nhan Bi Phong vang vọng trong sơn cốc, cũng vang vọng trong đáy lòng mọi người, khiến ai nấy bất giác phát lạnh.

Cực Lạc Ma Cung Nhan Bi Phong, toàn bộ Nam Vực ai ai cũng biết, đây là một kẻ điên.

Ác nhân chân chính không đáng sợ, đáng sợ là loại điên cuồng hỉ nộ bất thường như vậy.

Uy danh của Nhan Bi Phong, hay nên nói là tiếng xấu của hắn đã vang vọng khắp Nam Vực, lúc này khi thật sự đối diện với Nhan Bi Phong, các võ giả Nam Vực tại đây không ai không hoảng sợ.

Nhan Bi Phong nhìn chằm chằm vào đám người bên dưới, lạnh nhạt nói: “Đã đánh tới trước cửa tông môn Cực Lạc Ma Cung của ta rồi, đừng che che giấu giấu nữa, bộc lộ thân phận đi.

Ta không tin chuyện này là do tên Vương Dật Chi kia gây dựng. Sức của một con kiến có lớn đến đâu cũng không nhấc nổi con voi.”

Gương mặt Vương Dật Chi lộ vẻ giận dữ khi bị sỉ nhục, nhưng trước mặt cường giả cảnh giới Võ Tiên, cho dù có thâm thù đại hận, hắn cũng không dám mắng tới một tiếng.

Huống chi Nhan Bi Phong nói đúng sự thật, trước chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, hắn quả thật là một con kiến.

Sở Hưu cũng không cố lộng huyền hư, trực tiếp tháo mặt nạ trên mặt mình xuống.

“Nhan cung chủ, lại gặp mặt.

Trước đây chẳng phải ngươi muốn bắt ta, thẩm vấn tung tích của Trần Thanh Đế ư? Bây giờ ta chủ động tới cửa rồi này, sao nào, có vui mừng không, bất ngờ không?”

Nhan Bi Phong ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu ở bên dưới, ánh mắt đầy lạnh lùng.

Hắn thật sự không ngờ người kích động mọi chuyện lại là Sở Hưu.

Mấy năm gần đây Cực Lạc Ma Cung đã chọc tới vô số người, có đại phái ở Nam Vực, cũng có cường giả tán tu, thậm chí có cả Cổ Tôn.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ người này lại là Sở Hưu, là một kẻ ở Đông Vực, thậm chí còn là võ giả chưa tới cảnh giới Võ Tiên.

Hơn nữa ấn tượng của Nhan Bi Phong về Sở Hưu cũng hết sức sâu sắc, hắn từng nghĩ tới chuyện giết Sở Hưu suốt một tháng!

Trước đó, trong động thiên phúc địa, Mộ Bạch Sương bố trí giết Phương Ứng Long, chỉ cần thành công thì Đông Vực đã là vật trong túi.

Kết quả trong trận chiến lần đó, không ai mắc sai lầm gì, chỉ có chính hắn gặp chuyện, bị một tiểu bối chưa tới cảnh giới Võ Tiên ngăn cản, dẫn tới hành động tiêu diệt Phương Ứng Long thất bại.

Tuy cuối cùng Mộ Bạch Sương không nói gì, đám người Đào Tiềm Minh cũng không trêu chọc gã điên Nhan Bi Phong này. Nhưng đối với Nhan Bi Phong, chuyện này vẫn là sỉ nhục!

Bạn cần đăng nhập để bình luận