Côn Luân Ma Chủ

Chương 1488: Chuyện trước trận tỷ võ 1

Có thể nói quyền vừa rồi của Sở Hưu đã chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây.

Lục Tam Kim lấy làm may mắn vì trước đó khi mình đang đối đầu với Sở Hưu thì Ngân Linh Tử xuất hiện, khiến hai người chưa thật sự giao chiến.

Bằng không chỉ với lực lượng một quyên vừa rồi của Sở Hưu, không dùng thứ đó thì mình tuyệt đối không thể ngăn nổi.

Hơn nữa Lục Tam Kim dám khẳng định, hiện giờ Sở Hưu vẫn chưa dùng toàn lực.

Vì y thấy bên hông Sở Hưu đeo Phá Trận Tử.

Tuy y không hiểu, vì sao đại đa số truyền nhân của Cổ Tôn đều là khổ tu sĩ vậy mà lại đeo một cái vỏ đao hào nhoáng bằng Tử Kim khảm ngọc, nhưng có thể đây là sở thích của Sở Hưu.

Nhưng Lục Tam Kim dám khẳng định, Sở Hưu đã đeo đao, vậy chắc chắn thanh đao cất trong cái vỏ hào nhoáng đó sẽ không phải vật trang sức.

Một võ giả dùng đao mà chưa xuất đao đã khủng khiếp như vậy, có thể thấy thực lực thật sự của hắn mạnh tới nhường nào.

Đệ tử của mình bị Sở Hưu đánh hộc máu nhưng Xung Thu Thủy không tức giận, càng không ỷ lớn hiếp nhỏ làm phiền Sở Hưu.

Hắn là phó các chủ của Hoàng Thiên Các, vẫn phải có chút độ lượng.

Hắn chỉ nhìn Sở Hưu một hồi rồi điềm nhiên nói: “Tốt lắm, lần tỷ võ này ngươi sẽ đại biểu Hoàng Thiên Các ta, làm người ra sân cuối cùng.”

Nói xong, Xung Thu Thủy vung tay, trực tiếp cho người dẫn Hoàng Giác đã thụ thương đi.

Sau khi những người khác đều đã đi khỏi, Lục Tam Kim mới lại gần, tặc lưỡi thở dài nói: “Không ngờ thực lực của Sở huynh lại khủng khiếp tới vậy, may là lúc trước ta không động thủ với ngươi, không thì không biết thân thể yếu ớt này của ta có chịu nổi không nữa.”

Sở Hưu chỉ mỉm cười không nói gì, đương nhiên y cũng không tin câu này của Lục Tam Kim.

Sau lần trước đối mặt với Đinh Đầu Thất Tiễn, y đã đẩy Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên với đỉnh phong cực hạn, linh giác của y cũng trở nên cực kỳ mẫn cảm.

Y dám cam đoan, thực lực của Lục Tam Kim cũng không đơn giản như hắn thể hiện, chắc chắn vị hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các này có át chủ bài trên người.

“Đúng rồi, Sở huynh, còn phải thuật lại cho ngươi về quy tắc tham gia tỷ võ nữa. Thật ra cũng không có quy tắc gì, chỉ cần chú ý một điều thôi, mọi người tham gia là để phân thắng bại không phải đặt cược sinh tử, cho nên không thể ra tay quá nặng.”

Nói đến đây Lục Tam Kim còn cười khổ: “Lần trước ta ra tay quá mạnh nên lúc về mới ăn mắng, bị cấm tham gia tỷ võ lần này.”

Lục Tam Kim thật sự sợ Sở Hưu sẽ nặng tay trong trận tỷ võ.

Tuy hắn tiếp xúc với Sở Hưu chưa bao lâu, nhưng hắn có thể nhìn ra, Sở Hưu này là loại người cực kỳ hung ác.

Trước đó khi còn ở Phương Lâm Quận, làm khách khanh cho Cửu Phượng Kiếm Tông, y hạ thủ giết người cũng vô cùng quả quyết.

Sau này y còn nghĩ ra một độc kế cho Giải Anh Tông, đương nhiên với Giải Anh Tông có lẽ là ý kiến tốt, nhưng đối với Phương Lâm Quận lại hết sức âm độc.

Phương thức hành xử này đủ chứng minh Sở Hưu cũng không phải loại lương thiện gì.

Tính cách con người và võ đạo của họ thường có mối quan hệ tương hỗ, với tính cách của Sở Hưu, Lục Tam Kim dám khẳng định rất có thể y sẽ không nhẹ tay.

Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Yên tâm đi, ta biết đánh giá tình hình, ta đâu phải người hiếu sát cứ ra tay là phải phân định sinh tử.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Lục Tam Kim gật đầu nói: “Vậy được, Sở huynh và Ngân Linh Tử đạo huynh nghỉ ngơi trước đi, để mai ta dẫn hai người đi du lịch trong Lăng Tiêu Thành.

Thật ra nơi này cũng chẳng có gì đẹp, nhưng các ngươi tới đây lần đầu, đi xem thử cũng được.”

Lúc này bên ngoài đại điện của Hoàng Thiên Các, trong một căn nhà lầu chín tầng, một nam tử thanh niên mặc cẩm bào màu trắng, bên trên thêu hoa văn hình rồng màu vàng nhìn về phía đại điện Hoàng Thiên Các, khẽ chớp đôi mày kiếm nói: “Bên Hoàng Thiên Các có người giao thủ? Tới hỏi thăm xem có chuyện gì.”

Nam tử này tướng mạo anh tuấn nhưng đôi mày kiếm kéo cao, ánh mắt ngạo nghễ như trời sinh, có làm sao cũng không xua đi được.

Một lát sau, đệ tử trở về báo cáo: “Đã tìm hiểu rõ ràng, lần tỷ võ này Lục Tam Kim của Hoàng Thiên Các sẽ không tham gia, cho nên hắn mời một vị hão hữu tới làm khách khanh cho Hoàng Thiên Các, thay hắn xuất chiến trong trận tỷ võ. Hơn nữa nghe nói vị khách khanh này còn là một vị truyền nhân của Cổ Tôn.

Nhưng Lục Tam Kim và phó các chủ Xung Thu Thủy luôn bất hòa, hình như Xung Thu Thủy nghi ngờ liệu người này có thể đại diện Hoàng Thiên Các xuất chiến hay không, cho nên hai bên giao thủ thăm dò một phen, kết quả vị truyền nhân của Cổ Tôn kia thắng.”

Tuy trong đại điện của Hoàng Thiên Các chỉ có người của họ, nhưng dù sao nơi này cũng là Lăng Tiêu Thành, bọn họ muốn tìm hiểu bên trong đã xảy ra chuyện gì cũng rất dễ dàng.

Khóe miệng của thanh niên kia nhếch lên thành một nụ cười như có như không nói: “Không ngờ Lục Tam Kim lại không thể tham gia, đáng tiếc.

Trọng Lưu sư đệ, xem ra ta không cách nào báo thù giúp ngươi rồi.

Đáng tiếc, lần tỷ võ trước ta đang bế quan, nếu không kẻ bị phế sạch tu vi khéo lại chính là Lục Tam Kim.”

Bên cạnh nam tử thanh niên kia còn một võ giả trẻ tuổi, nghe vậy sắc mặt hắn bỗng hóa đen.

Hắn chính là kẻ không giữ miệng trong trận tỷ võ lần trước nên bị Lục Tam Kim phế bỏ tu vi.

Nhưng trong Lăng Tiêu Tông, sư phụ của hắn rất có địa vị, xin được một viên Cửu Chuyển Thần Đan, giúp hắn tái tạo kinh mạch, tuy vớt vát được chút tu vi nhưng không bằng một nửa khi trước.

Khi tu vi vẫn còn hắn cũng chẳng dám trêu chọc vị trước mặt, bây giờ bị người ta vạch trần vết sẹo của mình, hắn chỉ có thể ấm ức nói: “Không sao, thù hận cá nhân ta chỉ là chuyện nhỏ, lần này cần nhờ Hiên Viên sư huynh đánh bại Hoàng Thiên Các, rửa sạch mối nhục.”

Không ngờ Hiên Viên sư huynh kia lại trực tiếp gật đầu nói: “Đúng vậy, lần trước không có ta, chẳng ngờ đám rác rưởi các ngươi lại thua thảm như vậy, đúng là vô dụng.”

Nghe xong câu này, đám đệ tử Lăng Tiêu Tông ở đây thiếu chút nữa tức tới nội thương.

Tuy thực lực vị Hiên Viên sư huynh này rất cường đại, hắn nói cũng đúng là sự thật, nhưng ngươi nói toạc ra ngay trước mặt nhiều người như vậy, có nghĩ tới cảm thụ của chúng ta hay không?

Nhưng bọn họ cũng biết tính cách của vị này, lại thêm bọn họ thật sự không phải đối thủ của hắn, đành cắn răng không nói tiếng nào, chấp nhận cách gọi ‘rác rưởi’ này.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Tam Kim đã gọi Sở Hưu và Ngân Linh Tử tới quán rượu lớn nhất trong Lăng Tiêu Tông, Cửu Tầng Lăng Tiêu Tháp ăn cơm.

Tất cả mọi thứ trong Lăng Tiêu Thành đều do người của Lăng Tiêu Tông xây dựng tòa Cửu Tầng Lăng Tiêu Tháp này cũng vậy.

Tuy Lăng Tiêu Tháp chỉ có chín tầng, nhưng mỗi tầng cao tới hơn mười trượng, bên trong cực kỳ hoa lệ hùng vĩ, mặt đất như bạch ngọc thậm chí có thể soi gương.

Sở Hưu vẫn thấy rất nghi hoặc về óc thẩm mỹ của Lăng Tiêu Tông, dường như bọn họ theo đuổi sự hoành tráng và hoa lệ tới mức mù quáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận