Côn Luân Ma Chủ

Chương 1691: Đại La Thần Cung

Xung Thu Thủy gật đầu nói: “Nói không sai, Đại La Thần Cung phải trấn áp con đường nối hai thế giới, cho nên lực lượng trong đó cực kỳ cường đại. Ngày trước khi xây dựng Đại La Thần Cung, các đại phái đã dốc hết bảo vật dưới đáy hòm của mình ra, lại thêm trong con đường nối hai giới, lực lượng quy tắc vặn vẹo ngưng đọng, cho nên chỉ cần đi vào Đại La Thần Cung tu luyện, lợi ích vượt ngoài tưởng tượng.”

Xung Thu Thủy trầm giọng nói: “Vạn năm qua, chỉ cần là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong đi vào Đại La Thần Cung tu luyện, chắc chắn sẽ thành Võ Tiên!”

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Sở Hưu giật thót.

Xung Thu Thủy tiếp tục nói: “Nhưng Đại La Thần Cung tồn tại chủ yếu là để trấn áp con đường nối hai thế giới, không phải để võ giả Đại La Thiên tu luyện. Chỉ khi nào lực lượng trong đó đầy tràn mới mở cửa một lần, cho nên thời điểm mở cửa không cố định. Có thể bảy tám chục năm mở cửa một lần, cũng có thể kéo dài tới trăm năm.

Lần này không biết vì sao mới cách lần mở cửa trước có năm trăm năm mà lại mở ra lần nữa.

Các đại phái và một số cường giả tán tu, chỉ cần qua được kiểm tra là có thể đi vào trong tranh đoạt. Bên phía Hoàng Thiên Các, ngươi và Lục Tam Kim cũng nên đi vào, cho nên ta cũng phải nói với các ngươi chuyện trong đó, bao gồm quy tắc và... nguy hiểm!”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Tranh đoạt trong Đại La Thần Cung rất nguy hiểm?”

“Tương đối nguy hiểm!”

Xung Thu Thủy thở dài một tiếng nói: “Mỗi lần, số người có thể vào Đại La Thần Cung tu luyện lại khác nhau, lần này có sáu vị trí, xem như tương đối nhiều.

Nhưng ngươi có biết bao nhiêu người tham gia tranh đoạt không? Đại phái tiểu phái, tán tu, còn có truyền nhân của Cổ Tôn lẻ tẻ, tổng cộng phải hơn nghìn người.

Hơn nghìn người này yếu nhất cũng có thực lực cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, sau khi tranh đoạt kết thúc, số người sống sót được phân nửa đã là không tệ. Cơ duyên trở thành Võ Tiên, đây không phải tranh đoạt, nói chính xác hơn phải là chém giết!”

Có vẻ như Xung Thu Thủy nghĩ tới ký ức không tốt, hắn lắc đầu nói: “Bây giờ ta giảng giải quy tắc cho các ngươi.

Khu vực xung quanh Đại La Thần Cung rất lớn, nằm chính giữa Đại La Thiên. Nơi đó được gọi là Trung Châu, các ngươi sẽ phải tranh đoạt trong Trung Châu.

Đến lúc đó sẽ có người phát cho mỗi người các ngươi một tấm lệnh bài. Mỗi người một tấm, không có bất cứ hạn chế gì, ai cũng có thể cướp lệnh bài của đối phương. Một tháng sau tập hợp trước cửa Đại La Thần Cung, sáu người lấy được nhiều lệnh bài nhất có thể đi vào Đại La Thần Cung tu luyện.”

Sở Hưu khẽ nhíu mày, đây là thủ đoạn dưỡng cổ, đám người Đại La Thiên đúng là độc ác.

Xung Thu Thủy tiếp tục nói: “Đương nhiên ngoài chém giết lẫn nhau tranh đoạt lệnh bài ra, còn một cách khác có thể giúp ngươi bộc lộ tài năng. Đó là giết yêu quỷ, nhận được hồn tinh, một cân hồn tinh tương đương với một tấm lệnh bài.”

Nói đến đây, Xung Thu Thủy thần sắc nghiêm nghị nói: “Các ngươi phải nhớ kỹ những gì ta nói với các ngươi lúc này. Trong khi tranh đoạt ở Trung Châu, nguy hiểm nhất không chỉ là người, mà còn có yêu quỷ.

Có lẽ các ngươi chưa từng nghe tới yêu quỷ. Cái gọi là yêu quỷ thực chất là một thứ không nên tồn tại trên đời, chỉ tồn tại trong Trung Châu.

Ngày trước chúng ta từ tổ địa tới Đại La Thiên là đi xuyên qua hai thế giới.

Trong đó, người của những đại phái chúng ta đương nhiên có thủ đoạn đối phó với cơn bão không gian khi xuyên qua hai thế giới.

Nhưng còn một số người hay các tông môn phụ thuộc, tôi tớ đi theo vân vân. Bọn họ cũng đi xuyên không gian cùng.

Phòng hộ của bọn họ không chắc chắn bằng, kết quả trên đường có không ít người chết.

Bình thường thì người chết hồn cũng tan, trừ phi có một số bí pháp đặc biệt có thể lưu giữ chân linh nguyên thần, có vậy mới lưu lại chút sinh cơ.

Nhưng yêu quỷ lại khác, bọn chúng giống người mà không phải người, như yêu mà không phải yêu, tựa quỷ mà không phải quỷ.

Khi bọn họ vẫn lạc trong con đường nối hai thế giới, do không gian thời gian thậm chí quy tắc của nơi đó cũng bị vặn vẹo biến đổi, cho nên những người vốn nên hồn phi phách tán lại biến thành yêu quỷ.

Lúc đầu các Đào Tiềm Minh còn không chú ý, nhưng trong một lần tranh đoạt ở Đại La Thần Cung chết tới chín phần mười số người, bọn họ mới phát hiện ra sự đáng sợ của yêu quỷ.

Hơn nữa quy tắc ở Trung Châu bị vặn vẹo, khi tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung chắc chắn sẽ có tổn thất. Người đã chết sau một thời gian cũng hóa thành yêu quỷ, cho nên dần dần yêu quỷ ở nơi đó càng ngày càng nhiều. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, yêu quỷ cũng có thể trở nên mạnh mẽ, hiện giờ đã trở thành một mối họa lớn của Trung Châu. Chẳng qua có trận pháp ngăn cản nên không có yêu quỷ nào trốn thoát.

Mỗi lần tranh đoạt Đại La Thiên, thật ra cũng là làm suy yếu đám yêu quỷ này, cho nên mới tính hồn tinh của bọn chúng vào thành tích bản thân.

Trong lịch sử có vài người không muốn giết đồng bọn, cho nên chém giết yêu quỷ trong Trung Châu, chỉ dựa vào hồn tinh đã đạt được tư cách đi vào Đại La Thần Cung.”

“Vậy rốt cuộc yêu quỷ là thứ gì? Khó đối phó lắm sao?” Sở Hưu hỏi.

Xung Thu Thủy gãi đầu một cái, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khó mà nói chính xác được, nằm giữa nguyên thần và thực thể, bọn chúng có thể chuyển đổi qua lại giữa hai dạng này. Quan trọng là bọn chúng được sinh ra vì quy tắc ở Trung Châu vặn vẹo, có thể tạo ra đủ loại ảo ảnh. Nói chính xác hơn nó không phải ảo ảnh mà là vừa thật vừa giả. Ngươi nhất định phải tìm được bản thể của bọn chúng mới có thể giết chết bọn chúng.

Hơn nữa thủ đoạn của yêu quỷ cực kỳ quỷ dị, thậm chí có thể vô thanh vô tức thẩm thấu vào đáy lòng ngươi, lặng lẽ giết chết ngươi.

Đừng tưởng những thứ đó dễ đối phó, giết chết một tên yêu quỷ tốn công không kém gì cướp đoạt lệnh bài trong tay võ giả cùng cấp.

Cho nên các phải nhớ một điều, sau khi tiến vào phạm vi Trung Châu, đừng nên tin vào con mắt mình, cũng đừng tin vào linh giác của bản thân.”

Lục Tam Kim không nhịn được hỏi: “Thế còn gì tin được? Như vậy chẳng hóa thành mù lòa à?”

Xung Thu Thủy chỉ vào lồng ngực mình nói: “Tin tưởng vào tâm của mình, mắt ngươi thấy có thể là giả, linh giác ngươi cảm ứng cũng có thể là ảo giác, chỉ có bản tâm của ngươi mới có thể xác định thật giả.”

Lục Tam Kim gật nhẹ đầu, nhưng hắn vẫn không hiểu.

Đương nhiên hiểu hay không cũng không sao, Lục Tam Kim đi vào đó chủ yếu là để rèn luyện, hắn rất tự tin đối với thực lực của bản thân.

Tổng cộng chỉ có sáu chỗ, dù sao cũng không tới phiên hắn.

Sở Hưu đột nhiên hỏi: “Các chủ, có phải năm xưa ngươi cũng từng vào đó không? Ngươi xếp hạng bao nhiêu?”

Sắc mặt Xung Thu Thủy bỗng trở nên rất tệ, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta vào Đại La Thần Cung là lần gần nhất. Khi đó ta mới vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, làm gì có thứ hạng gì?”

Tuy Xung Thu Thủy không nói tỉ mỉ, nhưng Sở Hưu có thể cảm giác được chắc chắn trong trận tranh đoạt Đại La Thần Cung đó hắn bị người khác đánh bại, nếu không sắc mặt hắn đã chẳng khó coi như vậy.

Xung Thu Thủy vung tay lên nói: “Được rồi, cái này không quan trọng. À, sau khi vào trong ngoài yêu quỷ ra, có thể các ngươi còn phải đối mặt với chí cường giả cảnh giới Võ Tiên.”

Lục Tam Kim giật mình: “Đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên rồi sao còn vào trong đó? Như vậy không công bằng.”

Xung Thu Thủy nói: “Theo lý thuyết thì đương nhiên không được rồi,

Nhưng có một số người có năng lực bước vào cảnh giới Võ Tiên nhưng lại cố kiềm tu vi, không để bản thân đột phát, sau khi bước vào Trung Châu mới đột phá, có ý đồ chiếm lợi thế về mặt cảnh giới.

Lần nào cũng có người như vậy, cùng cảnh giới Võ Tiên đi vào Đại La Thần Cung tu luyện, thực lực của bọn họ sẽ trực tiếp vượt qua nhất trọng thiên và nhị trọng thiên, đạt tới tam trọng thiên, có thể tiết kiệm không ít thời gian.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận