Côn Luân Ma Chủ

Chương 1833: Danh chấn tứ vực 1

Trong Vishnu Điện, xung quanh là thi thể võ giả Vishnu Điện, trong hoàn cảnh này Sở Hưu dùng ma khí vô biên bao phủ thân thể của A Na Tây La. Ma khí sắc bén như lăng trì, ép sạch máu tươi trong thi thể ra, phối hợp với hoàn cảnh xung quanh, khiến Sở Hưu như tên biến thái cuồng sát.

Nhưng đây là trình tự cần thiết, Sở Hưu cũng không có cách nào.

Khi những máu tươi kia ngưng tụ, ma khí vô biên tràn vào máu tươi kia, chỉ trong chớp mắt, máu tươi đó như sống lại, không ngừng vặn vẹo.

Lực lượng của Tạo Hóa Ma Đạo cực kỳ thần dị, trước đó Sở Hưu luôn coi Tạo Hóa Ma Đạo là một loại công pháp để tu luyện, thậm chí Tạo Hóa Thiên Ma Kinh mà Thiên La Bảo Tự đưa cho Sở Hưu cũng vậy. Tuy nó giúp Sở Hưu lĩnh ngộ sâu hơn một tầng nhưng thực tế chỉ là bề nổi.

Tạo Hóa Ma Đạo chân chính là một trong những đại đạo nhắm thẳng tới bản nguyên Ma đạo, tạo hóa âm dương, vốn là tương thông.

Ma khí âm tà tới cực điểm lại có thể giao phó cho máu tươi luồng sinh cơ mới, tạo thành một hình người, cuối cùng đường nét chậm rãi hiện ra, không ngờ lại không khác gì Cát Tân La, chỉ có khí tức hơi khác biệt.

Cái này thì không quan trọng, đợi tâm ma đọc được ký ức đối phương, với năng lực của tâm ma đương nhiên có thể mô phỏng khí chất thần thái vân vân.

Sở Hưu vuốt cằm, tùy ý lấy một bộ quần áo của người chết phủ lên, bằng không quá cay mắt.

Lực lượng nguyên thần bao bọc lấy thân thể kia, Sở Hưu trực tiếp chuyển tâm ma sang. Chỉ trong chốc lát, thân thể đó đã như có tinh khí thần, trở nên sống động hơn hẳn.

Tâm ma còn thấy mất tự nhiên, thư giãn thân thể, ban đầu còn thấy cứng nhắc, nhưng chỉ vài giây sau đã thích ứng.

Tâm ma đã hấp thu vô số ký ức của võ giả, tuy đây là lần đầu tiên hắn điều khiển thân thể người, nhưng vẫn không thành vấn đề.

Một lúc lâu sau Cát Tân La ôm một đống đồ về, sau khi thấy tâm ma lập tức sửng sốt, sắc mặt đờ đẫn.

Sở Hưu chỉ vào tâm ma nói: “Từ nay trở đi, hắn sẽ thay ngươi làm việc trong Phạm Giáo, cho nên ngươi không cần lo lắng chuyện mình phản bội Phạm Giáo bị phát hiện.

Trong lòng ngưng thần tĩnh khí, giao toàn bộ ký ức của ngươi cho hắn đi. Ngươi là Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, chắc cũng biết nên làm thế nào.”

Cát Tân La khẽ gật đầu, thận trọng mở rộng tâm thần, giao toàn bộ trí nhớ của mình cho tâm ma.

Sở Hưu nhìn qua xung quanh hỏi: “Đã lấy hết chưa?”

Lục Giang Hà cười khà khà nói: “Cái này là sở trường của ta, cam đoan vơ vét sạch sẽ, không còn sợi lông nào để lại cho Phạm Giáo.”

Trước khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo, Lục Giang Hà chính là thủy tặc, đây đúng là sở trường của hắn.

Sở Hưu gật đầu, trầm giọng nói: “Vậy tất cả rút lui thôi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

Sở Hưu vung tay, lập tức dẫn người rút lui, trước khi đi hắn còn bóp nát trận bàn truyền tin mà Thiên La Bảo Tự đã đưa cho, báo với họ bên mình đã hoàn thành.

Sau khi bên phía Sở Hưu đi khỏi, tâm ma, hay nên nói là Cát Tân La thư giãn tay chân, cười khà khà hai tiếng rồi đi về phía tây.

Từ giờ trở đi, hắn chính là cung chủ Cát Tân La của Phạm Giáo Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung.

...

Trong chiến trường Tây Vực, Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự chém giết với nhau, toàn bộ chiến trường vang dội tiếng chém giết, lực lượng quy tắc đã bị đảo loạn hoàn toàn.

Thật ra nhân số hai bên chênh lệch không nhiều nhưng bên phía Phạm Giáo đã rơi xuống hạ phong, đương nhiên cũng không phải thua thiệt quá nhiều.

Võ giả Phạm Giáo biết lần này bên mình yếu thế, cho nên như nổi điên, liều mạng chém giết, ngược lại có chút dáng vẻ máu lửa hùng dũng khí thế.

Còn chuyện khiến Phạm Giáo nghi hoặc là lần này bên Thiên La Bảo Tự lại không tập trung ra tay, ngược lại khi đối thủ liều mạng thì Phạm Giáo lại nhượng bộ. Chuyện này khiến võ giả Phạm Giáo thấy khá khó hiểu.

Nếu xét tới lực lượng ý chí, Thiên La Bảo Tự không hề kém hơn Phạm Giáo bọn họ, đặc biệt là đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự này, ai nấy cực kỳ cứng đầu, sao bây giờ lại sợ chết?

Nhưng không đợi bọn họ nghĩ ra lý do, Tề Thiện thiền sư đột nhiên cảm thấy gì đó, miệng niệm một tiếng phật hiệu vang dội, chớp mắt đã lan khắp toàn bộ chiến trường.

Nghe tiếng niệm phật này, tất cả võ giả Thiên La Bảo Tự lập tức rút lui về phía sau, cực kỳ trật tự rời khỏi chiến trường.

Phạm Giáo vốn đang trong thế yếu, đương nhiên không ra tay truy sát. Nhưng bọn họ đều ngây ngốc, không biết Thiên La Bảo Tự đang làm cái quỷ gì.

Đánh được nửa trận, hơn nữa còn đang chiếm ưu thế, sao lại ngừng đánh, thế này là thế quái nào?

Sau khi xác nhận Thiên La Bảo Tự rút lui, Diêm Ma từ bộ dạng thanh niên tuấn mỹ biến thành lão già thấp bé, hắn khàn giọng nói: “Rốt cuộc đám lừa trọc Thiên La Bảo Tự này đang có ý gì? Hai bên còn chưa có thương vong quy mô lớn mà đã rút lui, bọn chúng đánh chơi hay sao?”

Lâu Na Già cau mày nói: “Ai biết bọn chúng nghĩ thế nào, nhưng chuyện này có vẻ không đúng.

Thiên La Bảo Tự phát động nhiều lực lượng như vậy, phí sức tấn công Phạm Giáo ta, kết quả đánh được nửa trận lại ngừng? Chắc chắn có vấn đề.”

Nhưng tuy Lâu Na Già cảm thấy có vấn đề nhưng hắn lại không thể nói được rốt cuộc có vấn đề ở đâu.

Bên phía Phạm Giáo cũng có một số thương vong, Lâu Na Già vội vàng chỉ huy mọi người cứu chữa các võ giả Phạm Giáo bị thương.

Đúng lúc này, một võ giả thở không ra hơi chạy đến, cất tiếng đau buồn nói: “Điện chủ! Vishnu Điện không còn nữa rồi!”

Lâu Na Già lập tức biến sắc: “Ngươi nói cái gì? Vishnu Điện làm sao?”

Võ giả kia chỉ về phía sau nói: “Vishnu Điện bị diệt rồi, chỉ có cung chủ Cát Tân La trốn thoát, nhưng bây giờ đã bị trọng thương!”

Lâu Na Già nghe vậy lập tức đi theo hướng đó, chứng kiến ‘Cát Tân La’ sắc mặt trắng bệch, như đã mất hết tinh thần.

Thấy Lâu Na Già, Cát Tân La đau buồn bật thốt lên: “Điện chủ! Chúng ta bị lừa rồi!

Thiên La Bảo Tự cấu kết với Sở Hưu ở Đông Vực, trận chiến bên phía Thiên La Bảo Tự chỉ là mồi nhử mà thôi!

Sở Hưu vượt qua Thập Vạn Đại Sơn, tập kích Thiên La Bảo Tự. Âm Đà La đại nhân tử chiến, A Na Tây La lão cung chủ cũng chết trận, tất cả mọi người chết hết rồi!

Ta cũng thiếu chút nữa bị giết, dốc toàn lực thi triển ảo thuật mê hoặc kẻ đuổi giết, tạo ra ảo ảnh giả chết nên mới tránh được một kiếp.

Điện chủ, ngài phải báo thù cho Vishnu Điện chúng ta!”

Tiếng hô cuối cùng của tâm ma như tiếng đỗ quyên than khóc, thê lương tới cực điểm, mang theo đủ loại cảm xúc thù hận, không cam lòng, sợ hãi. Có thể nói là hoàn hảo tới không chút khiếm khuyết.

Thật ra nếu làm gián điệp thì tâm ma là thích hợp nhất.

Vì hắn không có tình cảm, nhưng có thể hấp thu ký ức võ giả, mô phỏng ra tình cảm của hắn, có thể nói là cực kỳ hoàn hảo.

Hai chữ báo thù được hắn gào thét ra, toàn thân tâm ma như dùng hết toàn bộ lực lượng, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Đối với kẻ có thể tùy ý điều tinh thần lực như hắn, giả vờ hôn mê không có gì khó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận