Côn Luân Ma Chủ

Chương 1876: Lão man vương ra tay 2

Trong thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng nổ, không ai thấy được thân hình lão man vương, hắn như xuyên qua thời gian và không gian, khi xuất hiện trở lại đã ở phía trước Mạnh Tinh Hà, một quyền cũng đánh xuống!

Quyền phá thiên địa!

Ngay khoảnh khắc lão man vương xuất thủ, Sở Hưu đã cảm nhận được quy tắc lực lượng đang chấn động.

Lão man vương chỉ tùy ý đánh một quyền, nhưng quyền này dẫn dắt quy tắc lực lượng còn hơn cả Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu!

Chí cường giả đỉnh phong cửu trọng thiên, không có ai đơn giản.

Hay nên nói là giữa cửu trọng thiên và cửu trọng thiên cũng có khoảng cách.

Võ tiên cửu trọng thiên của Thiên Hạ Kiếm Tông tuy cũng là cửu trọng thiên, nhưng hắn chỉ có lực lượng mạnh mẽ hơn bát trọng thiên, khả năng khống chế quy tắc không vượt quá nhiều.

Còn lúc này lão man vương và Mạnh Tinh Hà, bọn họ khống chế lực lượng quy tắc hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của Sở Hưu.

Bọn họ còn mạnh mẽ như vậy, nói chi cường giả cấp bậc Đạo Tôn.

Đương nhiên, tính kỹ ra thì Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ cũng là Võ Tiên cửu trọng thiên.

Tuy bọn họ mạnh tới quá mức, nhưng bản thân họ còn chưa đột phá cảnh giới tiếp theo, đương nhiên vẫn coi là cửu trọng thiên.

Cho nên trong cảnh giới cửu trọng thiên này cũng có chênh lệch rất lớn.

Lúc này trong trận đánh, đối mặt với một quyền dẫn dắt vô số quy tắc lực lượng của lão man vương, Mạnh Tinh Hà quần áo phất phới, thân hình bất động nhưng lại như vượt qua vô số không gian, chớp mắt đã lùi về phía sau hơn mười trượng.

Trường kiếm ngân hà trong tay hắn nhẹ nhàng vạch về phía trước, chớp mắt ngân hà từ chín tầng trời đã rơi xuống.

Lực lượng khổng lồ va chạm với ngân hà, uy thế bộc phát thậm chí phá hủy toàn bộ quảng trường trung ương của Côn Luân Ma Giáo.

Ngay sau đó, Mạnh Tinh Hà vung thanh trường kiếm ngân hà trong tay, như tiên nhân trên trời, kiếm quang trút xuống, ngân hà chiếu rọi, mỗi ánh sao đều là kiếm ý, ngàn vạn ánh sao rơi xuống, không ngờ lại bao phủ khắp xung quanh lão man vương!

Lão man vương sửng sốt, sau đó cười ha hả nói: “Ngươi mạnh hơn sư phụ ngươi, kiếm của ngươi cũng sắc bén hơn sư phụ ngươi!”

Nhưng sau khi dứt lời, sau lưng lão man vương hiện lên vô số Linh Bảo Hào Quang, ánh sáng ngũ sắc lóng lánh tới cực điểm, nhưng bất cứ thứ gì chạm vào Linh Bảo Hào Quang đều bị đồng hóa phân hủy, uy lực cực kỳ bá đạo.

Lúc này nếu có võ giả Linh Bảo Quan ở đây, bọn họ cũng không thể tin nổi lão man vương lại tu luyện Linh Bảo Hào Quang tới trình độ như vậy.

Đệ tử Linh Bảo Quan bình thường chỉ tu luyện từng luồng Linh Bảo Hào Quang, ba mươi sáu luồng đã là tiểu thành, một trăm lẻ tám thì có thể xuất sư.

Nếu có ai tu luyện được hơn nghìn luồng, vậy chỉ có cường giả Võ Tiên mới làm được.

Còn bây giờ Linh Bảo Hào Quang của lão man vương lại chi chít chằng chịt, hàng ngàn hàng vạn, quả thật nhiều không đếm xuể.

Mạnh Tinh Hà cau mày, hắn thu kiếm lùi lại phía sau, vung phất trần trong tay, kéo theo vạn ánh sao sáng kéo dài vạn trượng, đánh về phía lão man vương.

Phất trần kia có thể dẫn dắt lực lượng ánh sao, khiến lực lượng quy tắc ngưng đọng, trực tiếp giam cầm lão man vương tại chỗ.

Trường kiếm ngân hà xuất hiện từng gợn sóng, xuyên qua không gian và thời gian, trực tiếp đâm về phía lão man vương.

Nhưng khi trường kiếm đó đâm tới cương khí hộ thể của lão man vương, đâm vào trước ngực hắn, Mạnh Tinh Hà lại lập tức cau mày.

Một lân phiến đen nhánh hiện lên trên miệng vết thương, khiến kiếm của hắn không cách nào tiến thêm.

Lão man vương nhếch miệng nói: “Đừng quên lão hủ không phải nhân tộc các ngươi, tuy ta tu luyện không ít công pháp nhân tộc nhưng ta còn chưa quên bản lĩnh giữ nhà của bộ tộc đâu!”

Nói đoạn, quanh người lão man vương phát ra tiếng gầm rú như cụ thú man hoang, lực lượng cường đại lập tức thoát khỏi trói buộc của ánh sao, thậm chí xé rách phất trần của Mạnh Tinh Hà!

Lão man vương không phải võ giả nhân tộc. Thật ra Mạnh Tinh Hà giao thủ với hắn là chịu thiệt, vì xưa nay hắn chưa từng gặp đối thủ như vậy.

Truyền thừa của chi phái Tinh Hà Tán Nhân rất mạnh, công pháp kiếm thuật, lại thêm đủ loại bí thuật thần thông, tầng tầng lớp lớp.

Nhưng đối đầu với loại cực đoan như lão man vương lại chẳng có cách nào.

Cho dù vừa rồi Mạnh Tinh Hà đã ngưng đọng tất cả lực lượng quy tắc xung quanh lão man vương, nhưng hắn vẫn dựa vào lực lượng của bản thân mình cưỡng ép trốn thoát, đúng là không nói lý.

Mạnh Tinh Hà thu kiếm lùi lại phía sau, không tiếp tục ra tay mà nhìn Sở Hưu, lạnh nhạt nói: “Lão man vương có thể bảo vệ ngươi nhất thời chứ không thể bảo vệ ngươi cả đời.”

Sở Hưu cũng lạnh nhạt đáp lời: “Ta chỉ cần nhất thời là đủ, nếu đấu cả đời, khi đó đối thủ của ngươi sẽ là ta.”

Ánh mắt Mạnh Tinh Hà lấp loáng ánh sao, nhìn Sở Hưu một hồi, thân hình hơi động, chỉ trong giây lát đã đạp lên ánh sao rời khỏi, ra đi cực kỳ dứt khoát, cũng đột ngột như lúc hắn tới.

Sở Hưu cũng nheo mắt, không biết đang nghĩ điều gì.

Trước đó Sở Hưu không cảm nhận được rốt cuộc Mạnh Tinh Hà là người ra sao, còn bây giờ rốt cuộc y đã hiểu.

Đây là một kẻ rất đáng sợ, trong mắt hắn chỉ có kết quả không có quá trình.

Diệp Duy Không đã chết, hắn muốn giết Sở Hưu nên lập tức lên đường chạy tới.

Phát hiện ra có lão man vương, hắn không giết được Sở Hưu, hắn cũng dứt khoát bỏ đi, thậm chí không bỏ lại một câu đe dọa.

Đây không phải người có thể bị cảm xúc chi phối, người như vậy mới là kinh khủng nhất.

Sau khi Mạnh Tinh Hà đi khỏi, mọi người mới hiểu rốt cuộc Sở Hưu đang làm gì?

Không ngờ y lại liên thủ với man tộc?

Tuy nhiên mọi người đều biết, trước đó trong đại điển khai tông lập phái của Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu đã để lộ dấu hiệu, lúc này lão man vương đích thân xuất thủ cũng không khiến bọn họ kinh ngạc.

Sở Hưu chắp tay với mọi người ở đây nói: “Vừa rồi chỉ là chút chuyện bất ngờ, xin chư vị đừng kinh hãi.

Liên minh Đông Vực chính thức thành lập, sẽ có đệ tử của Côn Luân Ma Giáo ta đi vào tông môn của các vị đóng quân, đồng thời bố trí trận pháp. Đến lúc đó xin chư vị phối hợp.

Sau khi đuổi hết đám người đó đi, Sở Hưu mới chắp tay với lão man vương nói: “Lần này phải cảm tạ lão tiền bối đã ra tay tương trợ.”

Lão man vương lắc đầu nói: “Không tính là gì, chúng ta là đồng minh, ngươi còn trả giá lớn như vậy, ta ra tay cũng là việc nên làm.”

Trả giá trong miệng lão man vương là điều Sở Hưu đã đáp ứng hắn, thành lập một võ viện trong bộ lạc La Sơn, để đệ tử Côn Luân Ma Giáo bắt tay vào dạy bảo đệ tử man tộc từ khi còn nhỏ.

Thật ra lão man vương đã có ý tưởng đó từ lâu, ví dụ như như lúc trước Thiêu Võ đi cùng Long Sơn tới tham gia đại điển khai tông lập phái, hắn chính là người được lão man vương bồi dưỡng theo cách của võ giả nhân tộc.

Nhưng bồi dưỡng như vậy quá hao phí sức lực, lão man vương chỉ bồi dưỡng được một hai người, dù sao hắn là tộc trưởng của bộ lạc La Sơn, không thể bỏ qua việc tu luyện, không thể không quản lý bộ lạc mà đi làm sư phụ dạy dỗ đệ tử được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận