Côn Luân Ma Chủ

Chương 1967: Tạo ra nhược điểm

Đệ tử kia sững sờ: “Nhưng đây là bí pháp truyền thừa của Chu Tước Các, chúng ta trực tiếp tới cửa đòi giao dịch như vậy, Chu Tước Các có đồng ý không?”

“Thực lực của Chu Tước Các dưới hắn ra sao?” Phùng Vũ hỏi ngược lại.

Đệ tử kia nói: “Thực lực khá yếu, không có thứ hạng gì.”

“So với Thiên Sư Phủ thì sao?”

“Không thể sánh bằng.”

Phùng Vũ vung tay áo, hừ lạnh nói: “Vậy thì đơn giản thôi.

Thiên Sư Phủ mà Huyền Thiên Cảnh ta còn động vào được, huống chi một Chu Tước Các.”

Trước đó có Tam Thanh Điện kiềm chế nên sau khi xuống hạ giới Huyền Thiên Cảnh không làm chuyện gì quá đáng.

Nhưng bây giờ Tất Du Trần dẫn người gây sự với Thiên Sư Phủ, kết quả Tam Thanh Điện lại không có bất cứ phản ứng gì, chuyện này cũng khiến cho võ giả của Huyền Thiên Cảnh có tâm tư khác.

Trong Đại La Thiên, thân là đệ nhị Đạo môn, Huyền Thiên Cảnh chỉ e ngại Tam Thanh Điện, cực kỳ e ngại. Bọn họ không dám vi phạm mệnh lệnh của Tam Thanh Điện, nhưng nếu Tam Thanh Điện không quản, bọn họ còn gì mà e ngại?”

“Đi thôi, dẫn người tới Chu Tước Các.”

Trong khu rừng bên ngoài Huyền Thiên Cảnh, Diệp Tiêu đứng ở đằng xa nhìn Phùng Vũ dẫn các đệ tử Huyền Thiên Cảnh lên đường tới Chu Tước Các, khóe miệng y nhếch lên thành một nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo.

Tề Nguyên Lễ của Phong Mãn Lâu đứng bên cạnh Diệp Tiêu, không biết vì sao hắn đột nhiên cảm thấy nụ cười của Diệp Tiêu rất giống một người, giống Sở giáo chủ năm xưa.

Đã rất lâu rồi Tề Nguyên Lễ không gặp Sở Hưu, với thực lực và địa vị của Sở Hưu bây giờ, cho dù là phó lâu chủ của Phong Mãn Lâu - thế lực buôn tin đệ nhất thiên hạ; trước mặt Sở Hưu vẫn chỉ là một người buôn tin nho nhỏ mà thôi, căn bản không có cơ hội gặp mặt.

Cho nên hắn mới cảm thấy Diệp Tiêu rất giống Sở Hưu, có giống Sở Hưu hiện tại không thì hắn không biết, ít nhất rất giống Sở Hưu năm xưa.

Hơn nữa người khác không biết thân phận Diệp Tiêu, chứ Tề Nguyên Lễ biết.

Người trẻ tuổi này có vẻ không nổi danh trên giang hồ, nhưng lại là người duy nhất trên giang hồ hiện giờ nhận được một bộ phận truyền thừa của Sở giáo chủ, có nói hắn là nửa đệ tử của Sở giáo chủ cũng không sai.

Chỉ riêng thân phận này thôi đã rất kinh khủng.

Diệp Tiêu quay đầu lại, mỉm cười với Tề Nguyên Lễ: “Tề lâu chủ, lần này phải phiền ngươi rồi, Thánh Giáo ta sẽ nhớ ân tình này của Tề lâu chủ.”

Tề Nguyên Lễ cười khổ nói: “Phó lâu chủ, chỉ là phó lâu chủ mà thôi.

Diệp công tử khách khí quá, nhưng nếu Huyền Thiên Cảnh biết chuyện này do ta làm, thế thì Phong Mãn Lâu của ta cũng thảm rồi.

Phong Mãn Lâu chúng ta chỉ là một đám buôn tin, với thực lực Huyền Thiên Cảnh, chắc chỉ một ngón tay thôi cũng có thể nghiền nát chúng ta.”

Diệp Tiêu lạnh nhạt nói: “Tề lâu chủ sợ gì chứ? Thông tin mà ngươi đưa cho Huyền Thiên Cảnh đều là thật.

Lai lịch truyền thừa của Chu Tước Các đều là thật mà? Tình hình của Chu Tước Các cũng là thật đó thôi?

Nếu đã là thật, sao ngươi phải sợ Huyền Thiên Cảnh tới gây chuyện với ngươi?

Huống chi qua một thời gian nữa, trên giang hồ có còn Huyền Thiên Cảnh không vẫn là ẩn số.”

Nhìn nụ cười khó lường trên gương mặt Diệp Tiêu, vẻ mặt Tề Nguyên Lễ trở nên cực kỳ kinh hãi, hiển nhiên hắn định nói gì đó.

Diệp Tiêu nhìn Tề Nguyên Lễ, như cười như không, lạnh nhạt nói: “Tề lâu chủ và giáo chủ là bạn cũ, cho nên ta rất tin tưởng danh tiếng của Phong Mãn Lâu.

Hơn nữa Tề lâu chủ đừng quên, chúng ta đều là tông môn hạ giới, cho dù là Huyền Thiên Cảnh hay Tam Thanh Điện, bọn họ đều là tông môn Đại La Thiên, hai bên chúng ta vốn không phải người chung đường.

Cho nên rốt cuộc Phong Mãn Lâu sẽ đứng về bên nào, tin rằng trong lòng Tề lâu chủ cũng tự hiểu, ta không cần nhiều lời.”

Tề Nguyên Lễ vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, tại hạ cũng tự hiểu.”

Diệp Tiêu vung tay lên, trầm giọng nói: “Đã vậy, tại hạ còn có việc, không hàn huyên với Tề lâu chủ được.

Nếu Tề lâu chủ muốn tình báo trực tiếp, tạm thời ngươi đừng về Đông Tề, cứ dẫn người quan sát xung quanh Huyền Thiên Cảnh, qua một thời gian ngắn tới sẽ có niềm vui bất ngờ.”

Dứt lời, Diệp Tiêu và các đệ tử tinh nhuệ trong Côn Luân Ma Giáo hóa thành ánh sáng đen biến mất không còn tăm hơi, đi theo sau lưng võ giả Huyền Thiên Cảnh.

Nhìn bóng lưng Diệp Tiêu, Tề Nguyên Lễ không nhịn được thở dài: “Giang sơn đời nào cũng có nhân tài.”

Tề Nguyên Lễ tận mắt chứng kiến thời đại Sở Hưu danh chấn giang hồ.

Còn bây giờ, võ giả hậu bối của Côn Luân Ma Giáo cũng xuất sắc như vậy, Sở Hưu đã là ma chủ nắm giữ toàn bộ cách cục trong giang hồ, chuyện này khiến Tề Nguyên Lễ không khỏi cảm thán.

Có phải mình nên về hưu rồi không?

Giang hồ quá nguy hiểm, hắn muốn dưỡng lão.

...

Tây Sở, Chu Tước Các thân là một trong Tứ Linh nhưng thật ra trong giang hồ lại không nổi danh lắm.

Chu Tước Các đều là nữ giới, hơn nữa các cô gái này am hiểu chế tạo đan dược và bí pháp chữa thương, cho nên khai mở một dược điền lớn ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, an tân luyện dược và tu luyện, không tranh quyền đoạt thế.

Cho nên bao năm qua, bất luận trong giang hồ có sóng gió cỡ nào cũng không lan tới Chu Tước Các. Lại thêm các võ giả Chu Tước Các không thích xuống núi xông xáo giang hồ, cho nên cũng khá an nhàn.

Bây giờ võ giả Đại La Thiên hạ giới, trên giang hồ gió nổi mây phun, nhưng lại hầu như không ảnh hưởng tới Chu Tước Các.

Ảnh hưởng duy nhất là Đại La Thiên và hạ giới liên thông khiến thủy triều nguyên khí ập tới, ruộng thuốc của Chu Tước Các đã bội thu. Hơn nữa Thập Vạn Đại Sơn còn xuất hiện rất nhiều loại linh dược đã tuyệt chủng, đây là tin tức rất tốt đối với Chu Tước Các.

Lúc này, trong Chu Tước Các, một cô gái mặc bộ váy tua rua dài màu đỏ, dáng người có lồi có lõm, tướng mạo xinh đẹp, đang chỉ hủy các đệ tử Chu Tước Các trong dược điền thu hoạch đủ loại thảo dược.

Cô chính là các chủ của Chu Tước Các thế hệ này, Tô Thu Đồng, thực lực không mạnh, chỉ có cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà thôi.

Nhưng đây còn là vì thủy triều nguyên khí khiến thực lực của cô tăng cường, nếu không lúc trước cô chỉ là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần sơ kỳ mà thôi.

“Các chủ, các chủ, có người của Huyền Thiên Cảnh đến, nói muốn gặp các chủ.” Một đệ tử vội vàng chạy vào báo cáo.

Ánh mắt Tô Thu Đồng lóe lên vẻ nghi hoặc: “Huyền Thiên Cảnh tới tìm ta làm gì? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn mua đan dược của Chu Tước Các?”

Tuy Chu Tước Các có buôn bán đan dược với không ít thế lực võ lâm ở hạ giới, nhưng theo cô thấy, Huyền Thiên Cảnh là thế lực đỉnh cấp ở Đại La Thiên, chắc sẽ thấy chướng mắt với các loại đan dược của Chu Tước Các mới đúng.

Tô Thu Đồng nghi hoặc đi vào trong đại điện, gương mặt xinh đẹp mỉm cười nói: “Chư vị chân nhân của Huyền Thiên Cảnh tới đây, nô gia không tiếp đón từ xa, mong các chân nhân chớ trách.”

Ngay khi thấy Tô Thu Đồng, Phùng Vũ đã hết sức kinh ngạc trước sắc đẹp của cô.

Không phải hắn chưa từng thấy nữ nhân mà là chưa từng thấy nữ nhân nào có nhan sắc tuyệt mỹ như Tô Thu Đồng.

Đạo môn vốn không thu nhận nữ đệ tử, còn các tông môn khác, số nữ giới đạt tới đỉnh phong cũng rất ít ỏi.

Hơn nữa phần lớn các cô gái đẹp thì có đẹp nhưng chỉ là vẻ đẹp của túi da thông thường.

Tô Thu Đồng lại đẹp ở khí chất phong vận thành thục và khí độ của cô.

Tuy thực lực của cô mà đặt ở Đại La Thiên thì không tính là gì, nhưng cô chấp chưởng Chu Tước Các dưới hạ giới nhiều năm, khí thế vượt xa các cô gái bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận